Mai Tử
vỗ về bụng mình một lúc sau, chỗ đó rất yên tĩnh, không có bất kỳ dấu hiệu nào,
cứ thế nàng cũng không biết thì ra bụng mình đã có một cái gì đó.
Nàng
nhớ tới mấy ngày nay nàng vừa cắt cỏ vừa cưỡi lừa, không tránh được khẩn
trương: "Đứa bé có sao không, ta không làm nó bị thương chứ?"
Tiêu
Kinh Sơn cầm lấy tay nàng, an ủi nói: "Đứa bé không sao, chỉ cần nàng
dưỡng thân thể an thai cho tốt, không cần nghĩ nhiều quá là được."
Mai Tử
vội vàng gật gật đầu, nhanh chóng xoa xoa nước mắt: "Tốt, vậy ta không khóc."
Vừa nói nàng vừa cúi đầu nhìn cánh tay phải hắn tự băng bó một chút, không nhịn
được đau lòng nói: "Nhưng tay của chàng thành ra như vậy rồi."
Tiêu
Kinh Sơn cũng không để ý, cười nói: "Cánh tay này là báo đáp ân tình hoàng
thượng đối với ta năm ấy, từ nay trở đi, chúng ta cầu quy cầu đường quy đường,
ta không thiếu người khác cái gì nữa."
Mai Tử
xuyên qua đôi mắt mông lung lệ nhìn gương mặt kiên nghị của nam nhân mình, cuối
cùng gật đầu nói: "Được, chúng ta đi, trở về thôn núi của chúng ta."
Tiêu
Kinh Sơn lại lắc đầu nói: "Chúng ta rời khỏi kinh thành trước, chờ ra khỏi
thành rồi tìm một nơi an tĩnh cho nàng dưỡng thai vài ngày đã."
Mai Tử
suy nghĩ một chút thấy cũng đúng, đôi mắt đẫm lệ mang theo ý cười nói:
"Cũng được, nghe lời chàng."
Ngày đó
Tiêu Kinh Sơn liền sai người tìm một cỗ xe ngựa rộng rãi thoải mái, dùng tay
trái cẩn thận ôm Mai Tử lên xe. Mai Tử lo lắng tay của hắn, được hắn ôm như vậy
luôn bất an, ai dè Tiêu Kinh Sơn khước thuyết: "Ta chỉ không còn tay phải,
chưa trở thành người tàn phế đâu."
Mai Tử
thấy dáng vẻ hắn không đổi sắc, cũng chỉ có thể mặc cho hắn ôm.
Lên xe
ngựa, Tiêu Kinh Sơn đặt nàng xuống, lại đem một tấm đệm cho nàng dựa nghiêng
vào. Thật vất vả sắp xếp mọi thứ ổn thỏa, ai dè Mai Tử chợt nhớ tới con lừa,
nhắc nhở: "Đừng vứt nó ở đây."
Tiêu
Kinh Sơn bất đắc dĩ cười nhẹ: "Biết, quên ai cũng không quên nó."
Tiêu
Kinh Sơn đã sai người dắt lừa đến, hắn tiếp lấy đem dây cương của con lừa buộc
sau xe ngựa.
Sau đó,
Lỗ Cảnh An cùng Hô Diên vẫn ở đó, hai người ngồi ngựa nói là muốn tiễn Tiêu
Kinh Sơn đi một đoạn đường.
Tiêu
Kinh Sơn dọn dẹp thỏa đáng rồi nhảy lên ngồi trước xe, cầm dây cương muốn xuất
phát. Nha hoàn cùng người hầu trong phủ, thậm chí cả Thôi phó tướng trước đó đi
theo cũng chạy ra, có nha hoàn nhìn này cảnh này nhịn không được hạ giọng khóc
ròng. Bình Nhi kia khóc càng thêm hung nói: "Ta vốn được hai người mang
tới đây, bây giờ hai người đi, sao không dẫn ta đi theo?"
Mai Tử
nghe giọng Bình Nhi, vén rèm áy náy nói: "Bình Nhi, chúng ta chỉ là thường
dân bình thường trong núi mà thôi, dùng không nổi thị vệ, nếu ngươi thật sự đi
theo chúng ta thì chỉ chịu khổ ăn thô lương rau dại mà thôi."
Lỗ Cảnh
An thấy vậy, an ủi nói: "Này không sợ, người trong phủ này phần nhiều từ
chỗ ta đến. Nếu họ nguyện ý trở về chỗ ta thì đi cùng ta, không nguyện ý thì ta
sẽ phát ngân lượng cho họ đi. Còn Bình Nhi, sau này phải đi với ta."
Bình
Nhi thấp thỏm nhìn Lỗ Cảnh An, thật ra nàng mới không nguyện ý đi với tên râu
ria xuề xòa kia đâu, nhưng lúc này nàng biết mình không nên nói chuyện, chỉ có
thể mở mắt im miệng không nói gì.
Tiêu
Kinh Sơn mặc dù không có tay phải nhưng tay trái vẫn kiên quyết như cũ. Tay
trái của hắn cầm lấy dây cương cho xe chạy. Nhìn hắn cho xe ngựa chạy cũng rất
lành nghề, xe ngựa đi rất chậm, cứ thế Mai Tử cũng không cảm giác có va chạm
gì.
Mai Tử
xuyên qua rèm xe nhìn phố xá phồn hoa bên ngoài, nàng biết mình và Tiêu Kinh
Sơn cả đời này sẽ không quay lại nơi đây nữa.
Xe dần
dần chạy ra khỏi phố xá, đi tới cổng thành, tướng sĩ canh cửa thành nhìn thấy
ba vị tướng quân thì vội vàng lại đây làm lễ, cung kính đưa bọn họ ra khỏi
thành.
Trong
lòng Tiêu Kinh Sơn vốn muốn dẫn Mai Tử ra ngoài thành tìm một trạch viện nhỏ an
thai, nhưng lúc ra khỏi thành rồi thì Lỗ Cảnh An cùng Hô Diên tướng quân lại
tiến lên đề nghị nói: "Hôm nay hoàng thượng vì hành động đoạn cổ tay của
huynh mà sinh lòng áy náy, cho nên mới đồng ý thả huynh đi. Chúng ta chỉ sợ lúc
lâu sau, đêm dài lắm mộng, không bằng sớm rời khỏi."
Mai Tử ở
trong xe nghe lời này, trong lòng cũng gấp, vội vàng nhoi đầu ra nói: "Hai
vị tướng quân nói đúng, chúng ta vẫn nên sớm rời khỏi thôi. Ta không sợ đường
xá mệt mỏi, chàng lái xe cũng rất vững vàng, một chút cũng không va chạm!"
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên cũng biết lợi hại trong đó, do dự xuyên qua rèm xe bắt
mạch cho Mai Tử. Thật ra trong lòng Mai Tử cũng lo lắng cho đứa bé trong bụng
mình, vì vậy thấy Tiêu Kinh Sơn bắt mạch, trên mặt bắt đầu cũng thấp thỏm.
Rất lâu
sau, Tiêu Kinh Sơn cuối cùng mới nói: "Được, bây giờ chúng ta đi."
Đoàn
người tiếp tục đi về trước, ra khỏi thành mười mấy dặm thì thấy sắp đến quan
đạo, Tiêu Kinh Sơn không để hai vị tướng quân tiễn nữa.
"Ta
rời khỏi rồi, hoàng thượng không còn gì để lo lắng nữa, hai người các ngươi
cũng có thể an tâm dốc sức vì quốc rồi."
Hai vị
tướng quân cảm thán một phen, bọn họ làm sao không biết, Tiêu Kinh Sơn đoạn cổ
tay không chỉ vì mình, lại càng không những vì báo ân ngày xưa, mà còn để hoàng
thượng yên tâm.
Từ đó
trở đi hoàng thượng không cần lo lắng về người có uy vọng lớn hơn cả mình, uy
hiếp đến thiên hạ của hắn.
Lỗ Cảnh
An thở dài một phen rồi chợt nhớ tới cái gì, từ trên người lấy cái túi nhỏ nặng
trĩu đưa cho Tiêu Kinh Sơn: "Mấy năm gần đây ta cũng vơ vét của hắn không
ít, bây giờ đây là ta đưa cho đứa cháu chưa gặp mặt của ta. Huynh cầm lấy trở
về cùng Tẩu Phu Nhân qua ngày, nhớ phải đem cháu ta dưỡng thành trắng trẻo mập
mạp a."
Tiêu
Kinh Sơn không cự tuyệt, mỉm cười tiếp lấy: "Nếu mình ta thì đương nhiên
không cần mấy vật ngoài thân này, bây giờ ngược lại phải cảm tạ Cảnh An
rồi."
Hô Diên
tướng quân thấy vậy, bỗng nhiên nói: "Chờ một ngày kia ta cũng muốn tháo
giáp quy điền, nhớ chuẩn bị cho ta một phần a."
Vài
người đang nói thì chợt nghe có từng trận từng trận tiếng móng ngựa từ xa vang
lại, hiển nhiên có một số đông người ngựa gấp gáp chạy đến.
Trong
lòng Mai Tử cả kinh, Tiêu Kinh Sơn cùng đám người Lỗ Cảnh An tất cả đều nhăn
mày một cái.
Lỗ Cảnh
An không nhịn được nói: "Chẳng lẽ hắn vẫn không muốn bỏ qua cho
huynh?"
Hô Diên
tướng quân cùng Tiêu Kinh Sơn không nói gì, bọn họ chỉ nhìn đoàn người ngựa đầu
xa dần dần hiện ra rõ ràng.
Đi đầu
đoàn người là hoàng thượng một thân hoàng bào.
Cuối
cùng họ cũng đến gần trước mắt, hoàng thượng ghìm chặt dây cương lật người
xuống ngựa, người phía sau cũng vội vã xuống ngựa theo.
Mai Tử
khẩn trương nhìn nhóm người này, trong lúc vô tình phát hiện đám người ngựa
phía sau hoàng thượng, thậm chí có một số gương mặt quen thuộc, chính là bọn
cướp ngày xưa! Hôm nay bọn họ đều mặc áo giáp chính tề, ai ai cũng uy phong,
không bao giờ còn dáng vẻ bọn cướp thất hồn lạc phách xông vào thôn Bích Thủy
năm ấy nữa.
Tiêu
Kinh Sơn chắp tay một lạy: "Hoàng thượng."
Ánh mắt
hoàng thượng quét qua cánh tay phải vô lực rủ xuống kia, thở dài nói:
"Kinh Sơn, ta đến tiễn ngươi một đoạn."
Hắn vừa
nói lời này ra, trong lòng Mai Tử thả lỏng hơn nhiều. Nàng cẩn thận nhìn sắc
mặt đám người Lỗ Cảnh An một chút, phát hiện trên mặt bọn họ vẫn cảnh giác như
cũ.
Hoàng
thượng phất tay một cái liền có người đưa rượu lên.
Hoàng
thượng tự mình đem ly rượu đưa đến trước mặt Tiêu Kinh Sơn, cõi lòng đầy cảm
khái nói: "Kinh Sơn, lần này đi sợ là không còn ngày gặp lại, bây giờ ta
kính một ly rượu nhạt, tiễn ngươi."
Ánh mắt
Lỗ Cảnh An và Tiêu Kinh đều rơi xuống chén rượu kia.
Rượu
hiển nhiên không đục, trong suốt thấy đáy.
Nhưng
trong suốt thấy đáy không có nghĩa là trong rượu không có gì!
Hoàng
thượng nhìn Tiêu Kinh Sơn không có động tác gì hồi lâu, nhàn nhạt hỏi:
"Thế nào, Kinh Sơn không uống?"
Tiêu
Kinh Sơn ngước mắt liếc nhìn hoàng thượng, chợt cười: "Hoàng thượng
tứ rượu, Kinh Sơn sao lại
không uống?"
Nói
xong, hắn quả quyết cầm chén rượu kia, ngẩng đầu dũng cảm uống cạn một hơi.
Hoàng
thượng nhìn động tác này của hắn, chợt nở nụ cười, trong tiếng cười mang theo
điểm thê lương: "Rất tốt, uống xong ly rượu này, Kinh Sơn vẫn là
huynh đệ tốt của ta ngày xưa!"
Tiêu
Kinh Sơn uống xong rượu, đem ly lần nữa đặt lên khay, mặt không biểu tình nói:
"Hoàng thượng, cuộc đời này Kinh Sơn sẽ không bao giờ bước chân vào kinh
thành nữa, mong hoàng thượng bảo trọng long thể, Kinh Sơn đi đây."
Nói
xong lời này, hắn không chờ hoàng thượng nói thêm cái gì, tự nhảy lên xe ngựa
của mình, nắm dây cương cho ngựa đi.
Xe ngựa
chạy thong thả vững vàng như cũ.
Lỗ Cảnh
An và Hô Diên tướng quân đứng bên đường nhìn theo bóng dáng, chợt có một tia
buồn bã cùng cô đơn.
Hoàng
thượng đứng ở đó rất lâu, vẫn nhìn theo xe ngựa dần dần đi xa, xa đến mức không
thấy bụi sau xe bay lên nữa rồi.
Cuối
cùng hắn thở dài, nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng nói: "Hồi cung."
-----
Một nữ
nhân, lãnh phúng mà diễm lệ cười: "Ngươi thực sự thả hắn đi rồi?"
Một
giọng nam nói: "Ta không thả hắn đi thì phải làm sao?" Giọng nói mang
theo một tia mệt mỏi.
Nữ nhân
chợt đứng lên, lạnh giọng nói: "Người được thiên hạ không câu nệ tiểu
tiết, giữ hắn một ngày, sớm muộn gì cũng là họa!"
Nam
nhân chợt cười: "Nàng luôn nói ta giết hắn, nhưng nếu ta thật sự giết hắn,
chẳng lẽ nàng không oán trách ta sao?"
Nữ nhân
lập tức không nói gì nữa.
Nam
nhân thở dài: "Trong lòng nàng tóm lại vẫn có hắn, cho dù ta vì nàng làm
đến thế này, nàng vẫn không bỏ được hắn."
Nữ nhân
cau mày nói: "Ta vốn chính là người của hắn, ngày ấy là ngươi muốn ta, hôm
nay cần gì oán trách như thế!"
Giọng
điệu nam nhân vô cùng bất đắc dĩ: "Ta không oán trách, ta chỉ có chút mệt
mỏi, đó đều là sự thật."
Nữ nhân
lần nữa trầm mặc, nàng xác thực không biết nên nói cái gì cho tốt .
Nam nhân
cũng trầm mặc, thế là không có tiếng động gì vang lên.
Thật
lâu sau, nam nhân chợt đứng lên, giống như tự lẩm bẩm, giống như nói với nữ
nhân kia: "Ta có thể vì nàng đoạt lấy thiên hạ, nhưng ta không thể vì nàng
mà giết hắn, bất luận như thế nào hắn vẫn là huynh đệ của ta."
"Trong
lòng hắn, vẫn coi ta như huynh đệ . . . . . ."