Ta biết
rõ là ta yêu nàng, thanh âm trầm thấp của hắn vẫn một mực vang vọng bên tai
nàng, cứ thế lúc được nâng lên ngựa nàng vẫn như cũ bị vây trong u mê.
Tay
phải không dám dùng sức của Tiêu Kinh Sơn đặt ở bên eo nàng bảo hộ thân thể của
nàng, bàn tay khác thì dắt lấy dây cương điều khiển ngựa đi về phía trước. Đi
được một lúc lâu sau, cuối cùng trong lòng Mai Tử cũng tiếp thu được, vui mừng
chấn kinh thậm chí còn có chút không dám tin lan tràn mà đến.
Lồng
ngực phát ra sức nóng phía sau nàng, hơi thở dốc âm ấm ở ngay trên đầu nàng, nàng
từ má đến cổ đều nóng bỏng, nhưng trên môi lại không tự chủ vẽ lên một đường
cong hạnh phúc.
Kể từ
khi nói ra câu kia, Tiêu Kinh Sơn vẫn không nói thêm cái gì, rất trầm mặc. Mai
Tử không nhịn được suy đoán trong lòng, hắn đây là thế nào, sao không nói lời
nào nữa?
Mai Tử
cúi đầu nhìn trộm liếc nhìn về phía sau nhưng chỉ thấy hắn duỗi cánh tay rắn
chắc lại đây.
Tiêu
Kinh Sơn cảm thấy động tác của nàng, cho là nàng ngồi không được thoải mái,
dùng tay phải hơi đỡ lấy nàng xích xích vào trong.
Mai Tử
cúi đầu nhẹ giọng nói: "Ta không sao."
Tiêu
Kinh Sơn thô ách "À" một tiếng, tay phải vẫn hơi dùng sức đem nàng
kéo chặt vào trong lòng mình, hai đùi ép một cái lên bụng ngựa, ngựa liền bước
nhanh hơn.
Trong
lòng Mai Tử càng nói thầm, kể từ khi hắn nói câu kia, cả người cũng bắt đầu
cứng ngắc, đây là thế nào?
Nhưng
nàng chợt nhớ tới câu cuối hắn nói với mình, mình cũng chưa có nói thêm cái gì,
chẳng lẽ hắn vì chuyện này mà không vui?
Mai Tử
lại nghĩ tới chuyện ngày xưa, nam nhân nhìn có vẻ khoan khoái đại độ này vậy mà
cũng ăn dấm chua của A Mang. Càng nghĩ càng cảm thấy chuyện này hoàn toàn có
khả năng, thế là nàng cảm thấy mình cũng nên nói chút gì đó. Nhưng nàng phải
bày tỏ thẳng thắn thì thật sự có chút không nói nên lời, chần chừ một lúc sau
cuối cùng nảy ra một câu: "Vừa rồi chàng nói, ta cũng nghĩ vậy."
Nàng
bày tỏ lời này, cho rằng hắn cũng nên có chút phản ứng , ai dè đợi một lúc sau
cũng chẳng thấy hồi âm, thế là nhịn không được tò mò quay đầu nhìn xem.
Này vừa
nhìn, ngược lại sửng sốt, chỉ thấy khuôn mặt kiên quyết của hắn vậy mà hiện lên
đỏ hồng khả nghi.
Tiêu
Kinh Sơn thấy Mai Tử chợt quay đầu lại nhìn, trên mặt có chút ngượng ngùng,
nhất thời lên tiếng hỏi: "Ta nói gì?"
Mai Tử
càng thêm sửng sốt, đánh giá màu đỏ đỏ trên mặt hắn, lạ lùng nói: "Thì ra
chàng cũng sẽ đỏ mặt!"
Sau đó
ngựa dừng lại, Tiêu Kinh Sơn cúi đầu nhìn kỹ Mai Tử đang kinh ngạc nhìn chằm
chằm mình, chợt nhíu mày một chút rồi cúi đầu xuống.
Mai Tử
"Ưm" một tiếng, căn bản không kịp có bất kỳ phản ứng gì, môi lưỡi đã
bị nhiệt năng xâm nhập, cái ót cũng bị một bàn tay to có lực nâng lên.
Thở
dốc lăng loạn dồn dập quanh quẩn bên tai, môi lưỡi sôi sục ẩm ướt dây dưa
lan tràn, nhất thời Mai Tử có chút choáng váng.
Không
phải chưa từng thân qua, chẳng qua là chưa từng có nhiệt độ như vậy, cũng chưa
từng cảm thấy môi lưỡi nam nhân này lại vội vàng như thế.
Một
khắc này, dường như Thanh Sơn Bích Thủy chỗ xa không còn tồn tại, dường như
dưới bầu trời nhân gian chỉ còn lại hắn cùng nàng.
Cũng
không biết qua bao lâu, con ngựa phía dưới bọn họ cuối cùng có chút không kiên
nhẫn động động chân, điều này làm Mai Tử giật mình tỉnh lại, miệng bị chận phát
ra tiếng "Ưm ưm", con ngươi mọng nước mê mang cũng hiện ra tia e
thẹn.
Cuối
cùng Tiêu Kinh Sơn còn chưa thỏa mãn rời khỏi nàng, rời khỏi nàng liền thấy
trên môi hồng đẹp mềm nhuận của nàng có chút ẩm ướt, e sợ khi tiến vào thôn có
người nhìn thấy nên đưa tay giúp nàng lau lau.
Lúc này
mặc dù bị hôn mặt đầy lửa nóng, nhưng Mai Tử vẫn như cũ không quên nam nhân
trước mặt nàng đỏ mặt, con ngươi to tròn mở ra xem xét thần sắc của hắn.
Tiêu
Kinh Sơn thấy nàng như vậy, không nhịn được cười nhẹ ra tiếng: "Nhìn cái
gì đấy?"
Mai Tử
mở trừng hai mắt: "Ta muốn nhìn xem vừa rồi là ai đỏ mặt."
Tiêu
Kinh Sơn cúi đầu ở bên tai nàng khẳng định nói: "Nàng nhìn lầm rồi."
Mai Tử
lắc đầu: "Không có, ta không có nhìn lầm, vừa rồi có nam nhân đỏ
mặt."
Tiêu
Kinh Sơn lại không đoái hoài đến điều nàng nói, đem nàng lần nữa chỉnh lại,
chuyển động dây cương cho ngựa tiếp tục đi lên phía trước. Móng ngựa « cộc
cộc » vang lên, trong lòng Mai Tử càng nghĩ càng thấy có thể.
Cuối
cùng nàng cho ra một kết luận: "Thì ra chàng cũng sẽ xấu hổ a!"
Tiêu
Kinh Sơn trả lời nàng là một tiếng "Hừ" ý vị không rõ.
Mai Tử
cảm thấy hắn hiển nhiên không thừa nhận, lớn tiếng kháng nghị nói: "Còn
không thừa nhận, vừa rồi chàng chính là ngượng ngùng, nhất định là bởi vì
——" nàng nói đến đây, chợt không nói nổi nữa.
Tiêu
Kinh Sơn giống như bắt được lời của nàng, nhíu mày phản hỏi: "Bởi vì cái
gì?"
Mặt Mai
Tử phát nóng, nhưng vẫn lấy dũng khí lớn tiếng nói: "Là bởi vì chàng nói
với ta như vậy nên mới đỏ mặt, nhất định là thế."
Tiêu
Kinh Sơn nghe nàng nói như thế, bỗng nhiên không lên tiếng nữa.
Mai Tử
lần này xem như níu được hắn: "Thì ra chàng cũng sẽ xấu hổ." Lúc nàng
bày tỏ, trên mặt lại nhịn không được mang theo ý cười. Trên mặt nam nhân này
rất bình tĩnh, nhưng bởi vì nói với nàng như vậy nên sau đó len lén đỏ mặt!
Tiêu
Kinh Sơn tay trái ôm chặt nàng, cúi người đem cằm của mình tựa nhẹ vào tóc
nàng, hạ giọng ở bên tai nàng nói: "Ừ, ta đương nhiên sẽ ngượng
ngùng."
Mai Tử
không ngờ hắn sẽ hào phóng thừa nhận như thế, nhất thời chợt không biết nên nói
gì.
Tiêu
Kinh Sơn lại nói tiếp: "Lời đó là lần đầu tiên ta nói, đương nhiên sẽ
ngượng ngùng."
Lòng
Mai Tử lập tức nở hoa, bên môi lần nữa hiện lên đường cong ngọt ngào, cúi đầu
không nói gì nữa.
Tiêu
Kinh Sơn lại dùng tay phải nhẹ nhàng vỗ về cái bụng hơi nhô ra của nàng, lên
tiếng nói: "Nhưng lại có người, nàng chẳng thèm nói gì với ta cả."
Mai Tử
tựa vào ngực hắn, hưởng thụ hắn nhẹ nhàng mơn trớn, bên tai nghe lời này, trên
mặt lần nữa phát nóng, ngoài miệng lại cố ý hỏi: "Nói cái gì?"
Tiêu
Kinh Sơn trầm mặc, chợt cắn nhẹ xuống môi nàng: "Nàng nói xem nàng phải
nói cái gì đây?"
Mai Tử
lại lè lưỡi cười, cố ý lắc đầu: "Ta đâu biết!"
Nói
xong, nàng lại bổ sung: "Sau này không được cắn ta nữa, đau!"
Trong
bụng nàng có em bé, chỉ cần nhẹ nhàng nói đau, xem hắn còn dám cắn nữa không!
Trên
đường hai vợ chồng mờ ám đấu đầu kề tai nói nhỏ gặm miệng không đề cập tới nữa.
Thật vất vả mới đến gần thôn, Mai Tử nhìn ruộng đồng rải rác gần thôn, chỗ xa
xa còn có bóng dáng ai đó vác cuốc đi về phía đồng ruộng bên này, nàng vui vẻ
đến mức nước mắt suýt rơi: "Cuối cùng chúng ta đã về rồi !"
Tiêu
Kinh Sơn nhìn thôn trang quen thuộc không xa, nghe thấy tiếng chó sủa lờ mờ
trong thôn, cười than nói: "Ừ, về rồi." Lần này trở về, cả đời nguyện
không bao giờ rời khỏi nữa.
Trong
lòng Mai Tử lo lắng quan tâm nhà mình, cũng quan tâm mẹ, thúc giục nói:
"Mau, nhanh nhanh về nhà, không không, đi nhìn nhà mẹ một chút trước
đã."
Tiêu
Kinh Sơn đỡ lấy bờ eo của nàng, an ủi nói: "Đi nhà mẹ nàng một chút
đi."
Hai
người đang nói liền thấy không xa đầu kia, người vác cuốc đang hướng bên này
nhìn lại, chắc là đã chú ý tới bọn họ rồi.
Tiêu
Kinh Sơn nhận ra người nọ chính là Trần Hồng Vũ, liền mở miệng lớn tiếng gọi:
"Trần huynh đệ!"
Trần
Hồng Vũ nghe giọng Tiêu Kinh Sơn, lập tức nhận ra, vui mừng ném cuốc xuống đất
hướng bên này chạy đến, vừa chạy vừa hô: "Kinh Sơn và Mai Tử trở về
rồi!"
Tiêu
Kinh Sơn và Mai Tử thấy Trần Hồng Vũ nhiệt liệt chạy lại đây, trong lòng cũng
rất kích động, ở bên này hô: "Chúng ta đã trở về rồi !"
Tiêu
Kinh Sơn bên này cũng vội vàng thúc ngựa đến gần thôn, cuối cùng mấy người đến
gần nhau. Tiêu Kinh Sơn vừa đỡ Mai Tử, vừa lật người xuống ngựa, Trần Hồng Vũ
thì trực tiếp chạy lại đây hưng phấn nắm cánh tay Tiêu Kinh Sơn.
"Tiêu
đại ca, huynh trở về rồi, người trong thôn rất lo lắng cho hai người!"
Tiêu
Kinh Sơn kích động cầm ngược lại tay Trần Hồng Vũ: "Ừ, chúng ta trở về
rồi!"
Sau đó
những người khác trong thôn cũng nghe thấy động tĩnh nhìn lại đây, mọi người
thấy bọn họ trở về cũng đều rất vui vẻ, một bên kêu may mắn một bên cảm thán,
chợt đám người bị tách ra, Mai Tử nương dẫn theo A Thu chạy lại.
Lúc đầu
Mai Tử nương còn chưa tin, nhìn chằm chằm Mai Tử nửa ngày, cuối cùng
"Òa" khóc ra tiếng, chạy lại ôm chặt Mai Tử: "Con đứa nhỏ ngốc
này, cuối cùng cũng trở về rồi !"
Mai Tử
suy nghĩ một chút kinh nghiệm hơn nửa năm mình đi ra ngoài, bên ngoài đâu có
bằng sơn thôn nho nhỏ này của mình. Lập tức nàng cảm thán cùng chua cay ôm lấy
mẹ rồi khóc.
Mẹ con
lâu không gặp khóc lóc một phen, Tiêu Kinh Sơn ở một bên lo lắng cho thân thể
Mai Tử, liền tiến lên nhắc nhở: "Mẹ, hôm nay chúng ta trở về rồi, Mai Tử
cũng đã có em bé, nên vui vẻ mới đúng."
A Thu
thấy tỷ tỷ nhà mình vốn cũng đang rất kích động, một mực ở bên cạnh túm lấy vạt
áo Mai Tử, bây giờ nghe Mai Tử mang thai, vui mừng nói: "Lần này đệ được
lên chức cậu rồi."
Mai Tử
nương biết Mai Tử đã có em bé, lập tức vui mừng không biết làm thế nào cho
phải, bên cạnh có mấy nữ nhân quen biết lại đây khuyên bảo an ủi trêu ghẹo. Lúc
này Mai Tử nương mới lau nước mắt nói: "Vui cũng không biết làm thế nào
cho tốt, ta vẫn nên về nhà uống miếng trà nóng nói chuyện thôi."
Lập tức
Tiêu Kinh Sơn Mai Tử cùng người trong thôn hàn huyên một phen, tạ qua mọi người
rồi thuận theo Mai Tử nương về nhà, dọc theo đường đi còn gặp được người dân
khác trong thôn, đương nhiên tất cả đều thay bọn họ vui vẻ. Thậm chí trên đường
còn đụng phải Phúc ca, lúc đó Mai Tử đang ôm bụng được Tiêu Kinh Sơn đỡ lấy.
Lúc thấy Phúc ca, thật sự nàng suy nghĩ chuyện cũ một chút, thấy người ta vì
mình mà lưu lại vết sẹo, liền hướng hắn gật đầu cười.
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên cũng vội vã chắp tay chào Phúc ca. Phúc ca nhìn thấy bọn
họ như vậy, trên mặt cũng tràn đầy vui mừng: "Hai người tốt như vậy, trở
về là tốt rồi, trở về là tốt rồi. . . . . ." Hắn liên tiếp lặp lại bốn năm
lần "Trở về là tốt rồi".
Một nhà
bốn người tiến vào nhà Mai Tử nương. Mai Tử nương vừa bảo A Thu châm trà, vừa
tự mình rửa tay xuống bếp làm
cơm.
Nửa năm
không gặp, A Thu ngược lại hiểu chuyện hơn nhiều, nghe lời cầm lấy bình trà rót
nước. Tiêu Kinh Sơn vội vàng qua đây tiếp lấy, A Thu lại cố tình không cho:
"Tỷ phu, việc này đệ đã sớm làm quen rồi, đệ làm là được."
Mai Tử
thấy đệ đệ như vậy, mím môi cười nói: "Nó thật sự lớn rồi, để nó làm đi
thôi."
Tiêu
Kinh Sơn cười theo: "Ừ, hiểu chuyện hơn nhiều."
Mai Tử
nương làm vài món ăn cho bọn họ lấp bụng, người một nhà vui vui mừng mừng ăn
cơm. Mai Tử nương hứng thú gắp thức ăn cho Mai Tử, cứ thế Mai Tử cũng ăn được
rất nhiều.
Buổi
tối, Tiêu Kinh Sơn nói muốn trở về nhà ngủ, nhưng Mai Tử nương nói: "Nhà
các con nửa năm nay không có người ở, tuy ta thường xuyên qua bên đó quét tước,
nhưng rốt cuộc giường lạnh lò lạnh không hơi người, tối nay ngủ ở bên này
đi."
Mai Tử
nghe vậy cũng có chút sửng sốt, thật ra nhà Mai Tử chỉ có một cái giường lớn,
trước kia Mai Tử về nhà mẹ đẻ có thể cùng mẹ, A Thu ngủ trên giường lớn, nhưng
bây giờ có thêm Tiêu Kinh Sơn thì lại bất tiện .
Mai Tử
nương lại cười nói: "Trong phòng A Thu có một cái giường nhỏ, bây giờ chịu
khó một chút, Kinh Sơn cùng A Thu ngủ ở đó một đêm."
Mai Tử
thấy như vậy thật quá uất ức cho Tiêu Kinh Sơn, nên biết trước kia thì không
sao, bây giờ đi một chuyến ra ngoài, nàng biết nam nhân này từng là thân phận
gì dạng người gì. Để một Đại tướng quân từng uy danh hiển hách chạy đến giường
nhỏ ngủ cùng một đứa bé, thật sự có chút không nỡ.
Tiêu
Kinh Sơn lại không để ý: "Nhà chúng ta bên kia lâu rồi không ai ở, nên về
dọn dẹp một chút, bây giờ nàng mang thai không tiện lắm, tối nay cứ ngủ bên
này. Với lại như vậy cũng có thể bồi mẹ."
Câu nói
cuối cùng của Tiêu Kinh Sơn coi như là nói trúng tâm ý Mai Tử nương. Mặt bà
tràn đầy ý cười chân chất nhìn Tiêu Kinh Sơn: "Kinh Sơn người này rốt cuộc
không giống với người khác, làm việc luôn luôn chu toàn."
Mai Tử
thấy vậy cũng cười: "Tốt lắm, tối nay chúng ta liền ở đây."