Mai Tử
hồi tưởng lại lúc hai người quen biết, trong lòng không thể không nổi lên nghi
ngờ. Nam nhân này tuy cách chuyện không được hay lắm, nhưng lúc ở trên giường
thì đâu có hàm hồ như vậy. Lần thứ nhất không phải hắn đem nàng vùi dập trở qua
trở lại khắp người đều nhễ nhại đó sao. Vì sao hôm nay nàng đã dùng lực như thế
rồi mà hắn một chút cũng không có bất kỳ động tác nào. Thật sự không có cảm
giác hay là đang cố ý tránh né?
Nghĩ
chuyện này, Mai Tử đương nhiên không tránh khỏi nhớ tới lời mẹ trước lúc đi.
Nàng vươn vai cầm cái gương nhỏ đầu giường, đối diện soi soi, chỉ thấy nữ nhân
bên trong vẫn giống như Mai Tử lại không giống như vậy. Giống là bởi vì vẫn còn
đôi mắt long lanh của Mai Tử, không giống là bởi vì, hai má tròn hơn Mai Tử
trước kia nhiều, mặt trái dưa đã trở thành mặt trái xoan.
Mai Tử
sờ sờ mặt mình, vẫn bóng loáng như cũ mà, nhưng rốt cuộc vẫn không mềm mại bằng
lúc mười sáu mười bảy tuổi, chẳng lẽ Tiêu Kinh Sơn thật sự chán ghét nàng rồi?
Mai Tử
mặc dù cảm thấy theo tính cách của Tiêu Kinh Sơn thì việc này rất không có khả
năng, nhưng trong lòng rốt cuộc vẫn chứa nghi ngờ, trên mặt có vài phần hạ
xuống. Đang nghĩ như thế, bỗng nghe bên ngoài cửa lớn có người kêu: "Mai
Tử tỷ có ở nhà không?"
Mai Tử
xuyên qua cửa giấy nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy khuê nữ nhà Diêm lão út, bây giờ
đã mười lăm mười sáu tuổi, mặc một thân vải thô áo hoa, đang đứng trước cửa
nhoi đầu hướng trong nhà nhìn vào.
Mai Tử
vội vàng kêu lên: "Ở trong nhà đây, vào đi."
Vừa
nói, Tiêu Kinh Sơn từ phòng bếp đi ra, thấy khuê nữ Thủy Tụ nhà Diêm lão út
liền hỏi thăm có chuyện gì. Khuê nữ nhà Diêm lão út nhìn thanh tú, nói chuyện
hay cúi đầu cười, lúc này nhìn thấy Tiêu Kinh Sơn thì chưa nói chuyện mà má đã
hồng, chớp con ngươi đen láy tò mò đánh giá Tiêu Kinh Sơn, mở miệng nhỏ giọng
nói: "Mẹ ta nói vải may giày trong nhà đã có chút cũ, lại đây hỏi Mai Tử
tỷ có dư vải không?"
Nhà Mai
Tử vì có thêm em bé nên Mai Tử nương có kiếm vải về để dùng làm tả, lúc làm tã
đương nhiên còn dư. Mai Tử nghe nương tử Diêm lão út muốn dùng liền kêu Thủy Tụ
vào nhà, còn mình đứng dậy đi tới cái rương đầu giường lấy ra một xấp vải lẻ
tẻ: "Trong này còn nhiều, muội xem có cái nào dùng được không? Cứ chọn
đi."
Thủy Tụ
mím môi cười cười: "Không cần, tùy tiện được rồi, có thể sử dụng là
được."
Ngày
xưa lúc Mai Tử cùng Tiêu Kinh Sơn ở trong thôn không có người nào ngó ngàng
tới, Diêm lão út khi đó đối với mình không tệ, cho nên trong lòng Mai Tử ghi
ân, đương nhiên đối với nữ nhi Diêm lão út - Thủy Tụ cực kỳ nhiệt tình. Bên này
để Thủy Tụ chọn vải, bên kia để Tiêu Kinh Sơn vội vã rót nước nóng cho Thủy Tụ.
Tiêu
Kinh Sơn theo lời Mai Tử rót một chén trà nóng bưng lại cho Thủy Tụ. Thủy Tụ
đối với Tiêu Kinh Sơn vẫn tò mò, nghiêng đầu lần nữa len lén quan sát Tiêu Kinh
Sơn. Nhưng lúc Tiêu Kinh Sơn đem nước trà cho nàng, nàng lại vội vã cúi đầu,
mím môi nhỏ giọng nói: "Cám ơn Tiêu đại ca."
Mai Tử
ở một bên nhìn, trong lòng cũng có chút buồn cười, nhìn dáng vẻ rụt rè của tiểu
cô nương này làm nàng nhớ lại mình trước kia, nghĩ đến lúc đó mình cũng bộ dạng
như thế này.
Tiêu
Kinh Sơn không nghĩ nhiều, lại đây đưa nhìn mắt con trai, thấy tiểu tử kia đang
ngủ say ngọt ngào, liền nói với Mai Tử: "Nàng nói chuyện với Thủy Tụ, ta
xuống bếp xem lửa một chút."
Mai Tử
nghĩ người này lại xuống bếp, liền mềm giọng trách: "Chẳng lẽ một ngày
chúng ta muốn ăn tám bữa cơm à, sao cứ thỉnh thoảng chàng lại xuống bếp nhìn
vậy."
Tiêu
Kinh Sơn bất đắc dĩ cười: "Dưới bếp đang hầm xương heo, hầm thì phải tốn
nhiều thời gian."
Mai Tử
gật gật đầu: "Vậy cũng tốt, chàng đi đi." Nàng lại chuyển đầu nhìn về
phía Thủy Tụ rụt rè ngồi một bên mép giường nhìn em bé: "Thủy Tụ, hôm nay
trời rất lạnh, muội từ từ hãy về, ở đây uống chén canh nóng rồi lại bưng một
chén về cho cha mẹ muội."
Thủy Tụ
vội vàng lắc đầu xua tay: "Không cần không cần, muội ăn cơm rồi."
Miệng thì nói thế nhưng con ngươi trong suốt lại chứa một chút tò mò cùng khát
vọng.
Mai Tử
cười cười trong lòng, nghĩ đến rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ, ở sơn thôn này chưa ăn
qua cái gì ngon, nghe nói có canh xương hầm dĩ nhiên là tham. Nàng liền thúc
giục Tiêu Kinh Sơn nhanh nhanh đi xuống, lại kéo lấy Thủy Tụ nhìn em bé một
chút, nói vài chuyện nhà.
Thật ra
nồi xương heo vẫn phải hầm thêm một thời gian nữa, lúc này chưa đủ lửa, nhưng
Tiêu Kinh Sơn biết Mai Tử nghĩ cho khuê nữ nhà Diêm lão út, có lòng mời người
ta ăn ngon, liền vạch nắp nồi múc một chén canh nóng bưng vào phòng.
Chén
canh xương heo tỏa nhiệt nghi ngút, phía trên còn có lớp dầu trong vắt màu
vàng, lờ mờ có thể thấy được vài khối thịt nạc bên trong. Thủy Tụ thấy vậy,
ngược lại nhất thời quên mất Tiêu Kinh Sơn là nam nhân phải e lệ cùng tò mò,
con ngươi lập tức bị hấp dẫn dán lên đó.
Lúc này
là cuối mùa thu, mùa thu trong núi luôn chìm trong một tầng sương mù mênh mông,
âm lãnh thê lương làm người ta cảm thấy trong xương cũng lạnh. Người trong núi
rất đơn giản, thường ngày chỉ ăn một chút quả núi rau dưa tạp lương mà thôi,
trong bụng làm gì có thịt mỡ tỏa hương thương nồng như vậy. Thủy Tụ đơn thuần,
không biết cách che giấu, lập tức nuốt nước miếng một cái.
Tiêu
Kinh Sơn đem chén canh thịt đặt xuống cái bàn nhỏ trên giường, lại đem bát đũa
lên, Mai Tử liền chiêu đãi Thủy Tụ ăn.
Lúc đầu
Thủy Tụ không được tự nhiên, xấu hổ không dám động đũa, nhưng lại không nhịn
được nhiệt tình của Mai Tử, vẫn cầm đũa bưng chén lên. Bưng chén lên rồi, Thủy
Tụ vẫn như cũ không dám ăn, ngước mắt nhìn Tiêu Kinh Sơn một chút, nhỏ giọng
hỏi: "Mai Tử tỷ, Tiêu đại ca không ăn sao?"
Mai Tử
cười liếc nhìn Tiêu Kinh Sơn, giải thích nói: "Chút nữa hắn ăn sau."
Vừa nói Mai Tử vừa ngước mắt liếc Tiêu Kinh Sơn, trách: "Chúng ta ở trong
này ăn cơm, chàng ở đây nhìn cái gì, làm Thủy Tụ không được tự nhiên."
Tiêu
Kinh Sơn nghe Mai Tử nói như thế thì cười, liền từ bên cạnh tìm một cái tả sạch
đặt xuống đầu giường: "Lỡ con tiểu thì thay cho nó." Để tả xuống, lúc
này hắn mới hướng Mai Tử và Thủy Tụ nói: "Hai người ăn trước, ta ra ngoài
bổ củi."
Mai Tử
gật gật đầu, nhớ tới con lừa cùng con ngựa nhà mình, lại căn dặn nói:
"Đừng quên cho ngựa ăn."
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên đáp ứng, cỏ khô cho gia súc sớm đã được chuẩn bị, ngựa
cùng lừa dĩ nhiên sẽ cho ăn.
=========================================
Thủy Tụ
nhìn Tiêu Kinh Sơn quay người đi ra ngoài, lại vểnh cổ lên xuyên qua song cửa
nhìn hắn đi tới chỗ chuồng lừa cho lừa ăn, sau đó bắt đầu cong lưng chẻ củi, không
nhịn được lè lưỡi nói: "Mai Tử tỷ, số tỷ thật tốt a, thế nhưng gặp được
Kinh Sơn đại ca, đời này coi như hưởng phúc bất tận."
Mai Tử
biết mình nên cho Tiêu Kinh Sơn một chút mặt mũi trước mặt Thủy Tụ, nhưng suy
nghĩ một chút, vừa rồi mình chủ động như vậy cũng không làm hắn động tay động
chân được, trong lòng vẫn có chút không vui, liền liếc mắt ra ngoài một cái
nói: "Đây cũng không xem là gì."
Ngoài
miệng nói những lời này nhưng trong lòng bỗng nhiên lại cảm thấy mình buồn
cười, kỳ thật mình đối với Tiêu Kinh Sơn là 100 cái 1000 cái hài lòng , chỉ là
bất mãn một chuyện nho nhỏ lúc trước mà thôi.
Thủy Tụ
mở to mắt, vô cùng hâm mộ nhìn Mai Tử: "Mai Tử tỷ, ở nhà muội, cha muội
đối với mẹ muội thế nào muội đây nhìn rất rõ ràng. Tất cả nam nhân trong thôn
chúng ta thường ngày làm việc thế nào muội cũng không phải không biết, nhưng có
ai có thể giống Kinh Sơn đại ca đối tốt quan tâm tỷ vậy đâu."
Cuối
cùng nàng không nhịn được thở dài: "Sau này muội cũng mong có thể giống
Mai Tử tỷ tốt số như vậy."
Nàng
nói lời này, trong lòng Mai Tử ngược lại cười cười, an ủi: "Yên tâm, sau
này nam nhân của muội còn tốt hơn cả của nhà Mai Tử tỷ."
Thủy Tụ
lại lắc lắc đầu, chớp mắt nhìn bóng dáng ngoài cửa sổ: "Làm sao có thể,
người người phụ cận vùng này ai cũng biết, Kinh Sơn đại ca là người tốt trăm
người có một."
================================
Thủy Tụ
đi rồi, Tiêu Kinh Sơn cũng bổ củi không sai biệt lắm, vào bếp rửa tay một cái
liền tiến vào nhà.
Tiến
vào phòng, hắn thấy Mai Tử đang nghiêng người dựa vào giường nghiêng đầu quan
sát hắn, nhìn tới mức hắn có chút không tự nhiên.
"Sao
lại nhìn ta như vậy?" Tiêu Kinh Sơn cầm khăn tay tay lau lau, trong miệng
hỏi như thế.
Mai Tử
cười trêu ghẹo nói: "Bây giờ ta mới biết, thì ra chàng là nam nhân tốt
trong trăm có một tám, trăm dặm quanh thôn, làm cho bao nhiêu tiểu cô nương để
ý chàng."
Lời nói
nói ra làm Tiêu Kinh Sơn bất đắc dĩ cười: "Xem nàng nói kìa, sao ta không
biết chút nào vậy."
Mai Tử
nghiêng mắt nhìn hắn, nhìn một lúc rồi chợt cầm cái tã trước mắt ném qua, trong
miệng trách cứ nói: "Hừ, ta thấy chàng thật ra rất biết cách câu dẫn tiểu
cô nương vui vẻ !"
Tiêu
Kinh Sơn đương nhiên không bị một cái tã nhẹ như lông rơi trúng đầu. Hắn đưa
tay ra cái tã liền bị hắn tinh chuẩn cầm trong tay. Hắn cũng nhìn ra nương tử
mình trong lòng không được thoải mái, liền ngồi bên giường, bắt lấy tay Mai Tử,
rất oan uổng nói: "Ta đâu có câu
dẫn tiểu cô nương vui vẻ đâu?"
Mai Tử
lại tranh luận với hắn, miệng nói: "Chàng chính là câu dẫn tiểu cô nương
vui vẻ!"
Tiêu
Kinh Sơn bất đắc dĩ: "Không có, ta chưa từng để ý bất kỳ tiểu cô nương
nào."
Mai Tử
nhìn hắn thực uất ức, trong lòng suy nghĩ một chút mình thật sự cũng có điểm
quấy nháo vô lý, liền lời nói gió một phen, cố ý cười nói: "Chàng thực sự
chưa từng để ý bất kỳ tiểu cô nương nào?"
Tiêu
Kinh Sơn nghiêm túc lắc đầu: "Chưa từng để ý."
Mai Tử
lại hì hì cười một tiếng, con ngươi sáng trong hư đốn nhìn hắn: "Lúc đó ta
cũng là một tiểu cô nương thanh tú trong sơn thôn, vậy chẳng lẽ chàng cũng chưa
từng để ý ta?"
Tiêu
Kinh Sơn nhìn dáng vẻ hư đốn của nàng, ngược lại nhất thời không nói nên lời,
vạn không nghĩ tiểu nương tử rụt rè của mình ngày xưa bây giờ đã sớm học được
cách đào một cái hố để mình nhảy vào.
Mai Tử
lại không tha, bắt tay hắn thúc giục: "Mau nói, ngày đó vì sao chàng lại
lấy ta, rốt cuộc là nghĩ thế nào? Chẳng lẽ chàng thật sự chưa từng liếc ta cái
nào?"