Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 87: Chúng đại ca cướp đường




Một hồi sau, Tiêu Kinh Sơn giặt xong tã, liền lấy tay gạt tuyết đọng trên dây thừng phơi đồ một cái, đem tã treo lên.
Bùi Chiếm Phong thấy thế có chút lạ lùng: "Bên ngoài trời lạnh tuyết rơi, treo đồ ở ngoài không sợ kết băng sao?"
Tiêu Kinh Sơn giải thích nói: "Thường ngày đều phơi bên bếp lửa nhưng hôm nay bên bếp lửa phơi chật đồ rồi, chỉ có thể treo tạm ở đây, bên trong khô mới lấy vào phơi."
Bùi Chiếm Phong lúc này mới hiểu, chợt nói: "Thì ra là như vậy."
Mọi người ở một bên nghe, không khỏi gật đầu nói: "Tiêu đại ca ở ngoài chiến trường thì màn trời chiếu đất, hôm nay về nhà giặt tã cũng không thể gây trở ngại."
Mai Tử đứng bên cửa sổ nghe lời này, không nhịn được "Phốc" cười ra tiếng, nhẹ nhàng điểm điểm tâm mi đứa bé đang ngủ say, nhẹ giọng nói: "Thấy không, Đại tướng quân phụ thân ngươi đang ở ngoài giặt tã cho tiểu bảo bối ngươi đấy, sau này lớn lên ngươi phải có tiền đồ mới được."
Hôm nay giặt tã xong, Tiêu Kinh Sơn nhìn bông tuyết nhẹ nhàng rơi đọng trên yên ngựa ngoài kia một chút, rồi nhìn lại này đám huynh đệ cướp đường lâu ngày không gặp, không khỏi nhớ tới một vấn đề quan trọng hôm nay:
Khí trời rét lạnh, nhà lại chật, chỗ nào để cho bọn họ nghỉ ngơi?
Thật ra ngày xưa bọn cướp từng dựng nhà lá ở trong này, nhưng lâu nay không có người ở, bây giờ nóc nhà cỏ cây đều bị gió thổi bay, nhất thời dĩ nhiên người không ở được. Huống hồ trừ người bên ngoài, còn có bọn ngựa, cũng không thể để hết trong chuồng ngựa nhà mình được .
Bên này đang không biết là thế nào cho phải, bỗng thấy chỗ xa có một nhóm người cười nói lại đây. Đúng là đám người Trần Hồng Vũ Diêm lão út, thì ra sáng sớm bọn họ nghe nói có đám nam nhân dắt ngựa tới nhà Tiêu Kinh Sơn. Trần Hồng Vũ trước kia vì chuyện cùng nhau chống bầy sói nên đã sớm thân quen với bọn cướp, hôm nay xa xa trông thấy liền nhận ra bọn họ, cười đến lộ cả hàm răng trắng tinh, hô lớn: "Đó không phải Bùi đại ca sao, các huynh cuối cùng cũng về rồi !"
Bọn cướp cũng nhận ra bọn Trần Hồng Vũ, vội vã đến cửa nhà chào hỏi, hai bên gặp mặt cực kỳ thân thiết, vỗ vai có bắt tay có. Nam nhân ngày xưa cùng nhau lui tới hữu tình đã sớm in sâu trong lòng bọn họ, thật sự không dễ dàng mất đi .
Trần Hồng Vũ cuối cùng vỗ bả vai Bùi Chiếm Phong nói một câu: "Xem như mọi người về đến nhà!" Này một câu làm cho Bùi Chiếm Phong, một nam nhi cao bảy thước nhưng mắt đỏ hồng, chặt chẽ cầm lấy tay Trần Hồng Vũ nói: "Thôn Bích Thủy chính là nhà của ta, bây giờ chúng ta đánh giặc xong trở về rồi !"
Trần Hồng Vũ cười đến sảng lãng: "Trở về là tốt rồi, vợ con đệ đệ ta ở bên ngoài cũng đánh giặc, gần đây nhắn tin nói đánh giặc xong sẽ trở về. Cha mẹ ta còn đang vội vã thương lượng chuyện hôn nhân cho hắn đấy. Hôm nay các huynh trở về, qua đầu thôn nói bà mối tìm cho các huynh một cô nương tốt, học tập Tiêu đại ca lợp vài gian nhà ngói mới."
Bùi Chiếm Phong nghe hắn nói như thế, trên mặt thậm chí có chút phát quẫn: "Ai u, nói gì đâu không, đám người chúng ta một cùng hai trắng, làm sao có cô nương chịu gả cho chúng ta, một mình là được rồi."
Trần Hồng Vũ lại không tin, nhíu mày cười nhìn huynh đệ phía sau hắn: "Bùi đại ca nhà các huynh nói muốn ở một mình, chẳng lẽ các huynh cũng tính bồi hắn độc thân cả sao?"
Chúng vị huynh đệ cũng có chút ngượng ngùng, nhưng vẫn có người da mặt dày một chút cười hô: "Chúng ta không cần độc thân!"
Vẫn chưa từng cất tiếng, Diêm lão út nghiêm túc gật đầu nói: "Này cũng đúng, mọi người nhìn Tiêu huynh đệ, lúc đó không phải cũng giống mọi người một mình từ bên ngoài trở về đó sao. Thời gian đó hắn còn không thích nói chuyện, sau này khi cưới Mai Tử, bây giờ đã có nhà có nghiệp còn có con, này là càng ngày càng thoải mái."
Chúng vị huynh đệ cũng nhìn Bùi Chiếm Phong: "Chúng ta cũng muốn học Tiêu đại ca, ở thôn Bích Thủy cưới nương tử."
Bùi Chiếm Phong bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn nói: "Mà thôi, tất cả mọi người nghĩ cách tự tìm nương tử đi, chúng ta tất cả đều ở đây an cư lập nghiệp sinh con!"
Chúng vị huynh đệ nhìn lẫn nhau, cuối cùng phát ra một trận hô hoán đồng tình.
Bùi Chiếm Phong bất đắc dĩ lắc đầu, Diêm lão út ở một bên an ủi vỗ lấy bả vai Bùi Chiếm Phong: "Đây là bản tính của nam nhi."
=========================================
Nhiều người làm việc nhanh, hôm nay bọn cướp giải quyết vấn đề thứ nhất, thế là mọi người bảy miệng tám lời nghĩ kế, cuối cùng nghĩ ra cách: Trước để đám người ở nhà dân ngủ mấy ngày, sau đó nhanh chóng đem nhà lá cũ kia lợp lại, ít nhất có thể che mưa che gió, như vậy vấn đề có thể giải quyết rồi.
Cuối cùng bọn cướp thấy Trần Hồng Vũ tính toán như thế: Thật ra có một nhóm người trong thôn nuôi lừa với ngựa, đã có súc vật thì sẽ có chuồng. Mỗi chuồng xin dưỡng nhà một hai con ngựa cũng không ngại nhiều. Ngựa có thể phân biệt gửi dưỡng ở các gia đình. Đến lúc đó, nếu mọi người cần dùng gia súc thì sẽ đến nhà mà mình gửi nuôi, vừa đúng không gây nhầm lẫn.
Chủ ý này vừa ra, đương nhiên mọi người đồng thanh hưởng ứng, khen ngợi Trần Hồng Vũ thông minh. Ở đó người nào nhà có chuồng gia súc cũng đều bày tỏ hoan nghênh bọn cướp dẫn ngựa tới gửi, thế là vấn đề này coi như giải quyết triệt để rồi.
Bùi Chiếm Phong lập tức chỉ huy mọi người đem đồ trên lưng ngựa tháo xuống hết. Bọn họ mỗi người một con ngựa cũng mang theo ít nhiều lễ vật, việc này, phần lớn lễ vật cũng không phải của mình hắn, mà là mua đến cho Tiêu Kinh Sơn cùng Mai Tử , đương nhiên cũng có phần cho người trong thôn .
Rất nhanh người toàn thôn đều biết bọn cướp đến, liền lại đây xem nhiệt náo. Bọn cướp cũng hào phóng, đem những thứ số lượng nhiều kia dễ dàng phân phát cho từng hộ gia đình. Các gia đình được nhận quà ngại không muốn nhận, nhưng bọn cướp quá nhiệt tình chỉ đành nhận lấy.
Mắt thấy đến giờ ngọ, vừa vặn lúc này tuyết cũng ngừng, Tiêu Kinh Sơn tìm người quét sạch tuyết trong sân, ở trong sân chống hai cây sắt thật lớn, một mặt khác đặt nồi lớn lên. Làm hết việc này, hắn lại tới hầm ôm thịt dê đông lạnh ra, nói là muốn nướng thịt cho mọi người ăn.
Mọi người vừa thấy cảm thấy khá thú vị, cũng đều theo giúp vui, nữ nhân đi vào bếp giúp Mai Tử nấu một chút canh nóng, mà nam nhân thì theo Tiêu Kinh Sơn giúp nướng thịt dê.
Một vài đứa trẻ trong thôn cũng lại đây xem nhiệt náo, nhìn thấy một con dê nướng to như thế, lại nhìn một đám nam nhân vây xung quanh con dê, cũng cảm thấy rất hiếm, liền chạy đến góp vui. Mai Tử dứt khoát lấy hết quả khô trái cây tồn trong hầm ra, phân cho mỗi đứa bé cùng chúng nữ nhân ăn, thế là mọi người vừa ăn vặt vừa ở trong sân hơ nóng tay.
Trong sân lửa cháy hồng chiếu rọi tuyết trắng trong suốt vây trên tường, tiếng mọi người nói đùa phiêu lãng xa xa. Mùa đông vốn tuyết rơi vô cùng lạnh lẽo lập tức ấm áp hơn nhiều.
Nướng hồi lâu, vỏ ngoài thịt cừu biến thành màu vàng sậm, thậm chí có mỡ trong vắt theo cây sắt chảy xuống, nhỏ giọt vào ngọn lửa khiến nó phát ra tiếng hưng phấn dụ người. Mùi thơm mê người phiêu đãng trong sân nhỏ, sau đó không những những đứa bé tham ăn, ngay cả người lớn cũng âm thầm nuốt nước miếng một cái.
Tiêu Kinh Sơn cùng Bùi Chiếm Phong đem con cừu này xé ra, mọi người lại cùng nhau giúp xé thành khối nhỏ, lần lượt phân cho mọi người.
Mấy đứa bé nhà khác nhận lấy phần thịt dê nướng của mình, tham ăn cắn đầy một miệng, thiếu chút nữa bị phỏng miệng.
Mai Tử ở trong nhà cho con ăn, dỗ con ngủ rồi mới đi ra. A Kim, nương tử Trần Hồng Vũ vội vã đem cho nàng một khối thịt dê non mềm: "Mau đến ăn đi, rất ngon đấy."
Mai Tử tiếp lấy, nhìn mọi người một chút, chỉ thấy mọi người đã nhận lấy thịt dê, đang há miệng to miệng nhỏ ăn rất ngon lành. Mà Tiêu Kinh Sơn lại đang bề bộn đem canh trong nồi lớn ra.
Mai Tử thấy khối thịt dê trong tay bọn cướp cũng không phải rất lớn, trong lòng sợ họ không đủ ăn, liền đi tới bên cạnh Tiêu Kinh Sơn lặng lẽ nói: "Chàng đi kiếm thêm đồ lại nướng đi, bọn họ mệt mỏi cả ngày, ta sợ bọn họ không đủ ăn."
Tiêu Kinh Sơn gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, chút nữa lấy thịt heo rừng đông lạnh trong hầm lại đây nướng luôn."
Hai người đang nói chuyện thì thấy Trần Hồng Vũ dẫn theo vài người từ chỗ xa đi tới, trong lòng còn ôm một cái bao to. Không biết hắn rời khỏi lúc nào, thế nào lại không cùng nhau chia thịt dê ăn?
Trần Hồng Vũ đi tới phụ cận, đem mấy bao to thả lên bàn đá mở ra, chỉ thấy bên trong là bánh bao nóng hôi hổi tỏa nhiệt.
Trần Hồng Vũ hào phóng chào hỏi: "Chỉ ăn thịt dê làm sao no được, đến, nhanh nhanh ăn bánh bao mới ra lò nóng hổi này."
Tiêu Kinh Sơn không ngờ hắn thế mà đã sớm có chuẩn bị, trong mắt không khỏi mang theo vài phần tán thưởng. Trần Hồng Vũ lại quay đầu hướng mấy thôn dân đang ăn thịt dê nướng lớn tiếng nói: "Hai năm trước, sói đến thôn chúng ta, nếu không phải nhờ chúng đại ca cướp đường, chúng ta có phải đã bị sói ăn hết rồi không?"
Mọi người nghe, liền nói: "Đúng vậy, đều là chúng đại ca cướp đường giúp chúng ta đuổi sói! Nếu không có bọn họ, chỉ dựa vào người trong thôn chúng ta, ngay cả Tiêu đại ca có bản lãnh thì cũng sợ không đánh lại đám sói kia."
Đệ đệ Mai Tử - A Thu lúc này cũng ở đây cùng mọi người nghiêm túc nói: "Chúng đại ca cướp đường chính là ân nhân cứu mạng của thôn chúng ta!".
Trần Hồng Vũ: "Hôm nay bọn họ tới đây, bây giờ trời lại lạnh, trong núi đều là tuyết, mọi người nói, bọn họ ăn cái gì đây?"
Mọi người hai mặt nhìn nhau, rất nhanh phản ứng lại, liền nói: "Này đương nhiên không phải lo, mọi người trong thôn chúng ta đều có tích tồn chút ít lương thực, mọi người bỏ ra một ít nhất định là có ăn."
Lại có người nói: "Thôn chúng ta dầu gì cũng mấy trăm người, dù sao cũng có thể nuôi sống mười mấy vị đại ca cướp đường!".
Trần Hồng Vũ đợi chính là lời nói này, hắn đứng ở chỗ cao, huơ tay nói: "Được, chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhất định phải để chúng đại ca cướp đường ở trong thôn qua chúng ta có những ngày thượng hạng! Ăn cơm no, sau đó cưới nương tử!"
Mọi người nghe câu cuối cùng của hắn, liền đồng thanh cười.
Bọn cướp vốn nhìn thấy tình cảnh lần này cũng cảm động đến hốc mắt thấm ướt, bây giờ nghe một câu cuối cùng, cũng khẽ cười.
Trở lại thôn Bích Thủy, ăn uống không cần lo, nương tử cũng sắp có.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.