Tiểu Nương Tử Nhà Thợ Săn

Chương 9: Hai vợ chồng lại mặt 2




Chu Đào chạy đến nhà thím Hình mượn gáo nước cùng đòn gánh quay lại rất nhanh, vì thế mẹ ở suối múc nước, Chu Đào Mai Tử còn có Tiêu Kinh Sơn cùng nhanh gánh nước. Ba người sức lực vẫn là so với một người lớn hơn, đặc biệt Tiêu Kinh Sơn khỏe mạnh, một mình làm việc bằng ba người cùng làm, rất nhanh một nửa ruộng đã được tưới xong.
Trên mặt Mai Tử nương cuối cùng cũng lộ ra vẻ tươi cười, thở dài nói: “Năm nay lúa mạch có vẻ sẽ thu hoạch được tốt một chút, đến lúc đó vợ chồng son các con cứ lấy một phần về mà dùng, nhà các con không có những thứ này”.
Tiêu Kinh Sơn đang gánh nước đằng xa nên không nghe thấy những lời này, Chu Đào vừa vặn đem một gáo nước tát xuống ruộng, nghe vậy lập tức đứng lên nói: “Mẹ, mẹ cũng đừng lo nhiều chuyện như vậy, bạn thân mẹ, khuê nữ cùng nhi tử còn bị đói ở đây, mẹ không lo lắng sao?”.
Mai Tử nương trừng mắt nhìn Chu Đào một cái, cũng lười nói. Ai dè lúc này nhà thím Hình hàng xóm ăn cơm xong không có việc gì làm đang đứng hóng mát, xa xa nghe được vài câu, liền cười la hét trêu ghẹo nói: “Cái gì mà khuê nữ hả, nhà các người còn có con gái muốn gả đi sao?”
Trước mặt người ngoài Chu Đào khó mà nói cái gì, bĩu môi tiếp tục tát nước.
Sau khi gả ra ngoài, Mai Tử còn chưa chính thức chào hỏi qua hàng xóm, nay thân phận đã không còn giống lúc trước, đương nhiên phải cùng hàng xóm chào hỏi một câu cho đàng hoàng. Bởi vậy nàng không thể tiếp tục làm việc, đành buông đòn gánh xuống, đi qua cùng thím Hình cười nói.
Thím Hình cao thấp đánh giá Mai Tử, cũng không có khác mấy, nhưng khi nhìn thấy tay Mai Tử bị băng bó, không khỏi “Ai u” kêu lên sợ hãi: “Đây là sao, bị gì mà phải băng bó thế này?” Nói xong, nghi ngờ nhìn về phía Mai Tử.
Mai Tử nở nụ cười, giải thích nói: “Không có gì, chỉ là cắt thịt không cẩn thận cắt phải tay, đều do chính mình không cẩn thận gây ra”.
Mai Tử nương tuy không tin nhưng bà lại mở miệng giúp con gái thoát khỏi khó xử, cố ý mắng: “Con ấy, nha đầu này, ở nhà không có ý có tứ còn chấp nhận được, nay đã lập gia đình còn khiến người khác lo lắng như vậy, cắt thức ăn còn cắt cả vào tay, sao ta lại nuôi con thành ra như vậy!”
Thím Hình bán tín bán nghi: “Mai Tử nương à, bà đừng có mắng con gái bà như vậy, Mai Tử đứa bé này là người cẩn thận, làm sao mà mới gả được ba ngày lại đem tay mình làm bị thương thành ra như thế.”
Mai Tử nương thấy vẻ mặt thím Hình cổ quái, cười lạnh nói : “Bị thương ngón tay mà thôi, có gì nghiêm trọng lắm đâu”. Thím Hình nghe Mai Tử nương nói như vậy, cười khan vài tiếng, cũng liền mượn cớ rời đi.
Mai Tử thấy thím Hình đi xa, bất đắc dĩ nói với mẹ: “Mẹ, thực không có gì, là con tự mình làm mình bị thương”.
Sắc mặt Mai Tử nương cực kỳ khó coi, hung hăng đem gánh nước đặt xuống ruộng, tức giận nói: “Nói cho ta có lợi ích gì!”
Mai Tử nương tức giận bỏ đi, Mai Tử biết loại chuyện như thế này dù có giải thích cũng không được bao nhiêu. Người khác hiểu lầm, mình làm sao có thể lúc nào cũng xuất hiên ngay để giải thích? Vì thế nàng không nói tiếng nào, cầm đòn gánh đi đến bờ suối. Làm việc, đây mới là chuyện đứng đắn, làm ra lương thực để ăn mới là chuyện quan trọng.
Lúc mặt trời đã lên cao, nắng trở nên gay gắt, người nào người nấy cả người đầy mồ hôi. Chu Đào than đói, muốn về nhà ăn một chút gì đó. Mai Tử nương kiên trì muốn làm thêm chút nữa, còn nói một số chỗ chưa tưới, nhanh chóng làm cho xong. Còn nói thêm, bụng con đói khó chịu, hoa màu khát không khó chịu sao? Chu Đào không có cách nào khác, chỉ có thể tiếp tục gánh nước. Mai Tử xót nàng, để nàng múc nước vào thùng, không phải gánh, như vậy cho đỡ mệt. Chu Đào tự nhiên làm theo.
Nhưng nàng quả thật đã mệt rã, lúc múc nước không cẩn thân trượt chân ngã nhào xuống suối. Mai Tử bên cạnh thấy vậy cuống lên, nhưng nàng không biết bơi, chỉ có thể vội vàng đưa đòn gánh cho Chu Đào nắm. Dòng suối này tuy rằng được mọi người gọi là dòng suối nhỏ, nhưng đó chỉ là do thói quen, kỳ thật nước ở đây cũng không phải cạn, chảy xiết theo khe núi xuống cuồn cuộn. Chu Đào ở dưới nước cố gắng cầm lấy đầu đòn gánh, nhưng Mai Tử sức yếu, chẳng những không thể kéo Chu Đào lên, ngược lại còn xuýt chuýt nữa bị Chu Đào kéo luôn xuống nước.
Đúng lúc này, Tiêu Kinh Sơn từ xa nhanh chóng chạy lại, thấy như vậy, nói Mai Tử nhanh chóng buông gòn gánh ra, chính hắn nhảy nhanh xuống nước. Tiêu Kinh Sơn đương nhiên biết bơi, sức lực lại lớn, nhảy vào nước kéo Chu Đào đang giãy dụa kêu to, mang nàng đến bên bờ cỏ. Mai Tử chạy nhanh lại bên cạnh ngồi xổm xuống xem xét trấn an nàng. Nhưng Chu Đào còn sợ hãi, bàn tay nắm lấy áo Tiêu Kinh Sơn không buông, run run khóc. Áo Tiêu Kinh Sơn bị nắm đến thay đổi hình dạng, hắn lại không thể cứ thế gỡ tay Chu Đào ra, chỉ có thể cau mày nhìn Mai Tử. Một bên Mai Tử ôn nhu dỗ dành nàng, một bên nàng lại nhẹ nhàng gỡ tay nàng ra. Cuối cùng Tiêu Kinh Sơn cũng thoát khỏi ma trảo của Chu Đào. Chu Đào được an ủi, cảm xúc dần dần ổn định, đỏ mặt, lau nước mắt đứng lên.
Mai Tử thấy Chu Đào như thế, liền bảo nàng về nhà trước, kiếm chút gì ăn rồi nghỉ ngơi, dù sao việc cũng không còn nhiều, bọn họ hai người rất nhanh sẽ làm xong.
Chu Đào không nói gì với Mai Tử, đứng lên trở về. Đi được vài bước, nàng quay đầu lại nhìn Tiêu Kinh Sơn liếc mắt một cái, nhỏ giọng nói : “Cảm ơn”.
Tiêu Kinh Sơn gật đầu, mặt không chút thay đổi nói : “ Không có gì”.
Mai Tử cầm đòn gánh trong tay, nhìn bóng Chu Đào đằng xa. Chu Đào chỉ nhỏ hơn Mai Tử một tuổi, năm nay nàng ấy tròn mười lăm, ở những gia đình khác, con gái tuổi này cũng đã sớm gả đi. Chu Đào tuy rằng nhỏ tuổi hơn Mai Tử, nhưng cá tính nàng thích tranh dành, ăn cái gì cũng muốn ăn ngon hơn người khác, trời sinh thể chất của nàng lại phát triển sớm, bởi vậy thân hình đầy đặn cân xứng, làn da trắng nõn. Bình thường lúc nàng ra khỏi nhà, hai quả đào lớn trước ngực cứ phải gọi là mê người, thu hút ánh nhìn của mọi người, dù đã có nương tử hay chưa có nương tử đều vụng trộm nhìn nàng. Vừa rồi nàng bị ngã vào nước, tuy rằng mùa hè trời nóng, gió thổi vù vù, quần áo đã khô được chút ít, nhưng vẫn còn ẩm ướt, dán tại trên người, nhìn phía sau thân hình xinh đẹp như ẩn như hiện ra trước mắt. Mai Tử lại nhìn Tiêu Kinh Sơn bên cạnh, phát hiện hắn không có ngẩng đầu, chỉ cúi xuống sửa sang lại đòn gánh. Mai Tử ngồi xổm xuống muốn nhặt đòn gánh lên, Tiêu Kinh Sơn bỗng nhiên buông đòn gánh trong tay xuống đi đến bên cạnh nàng, hắn không nói gì cầm tay nàng lên. Trong lòng nàng ngạc nhiên, nhìn Tiêu Kinh Sơn đem bàn tay mình lật qua lật lại, xem xét ngón tay đang băng bó kín mít của nàng.
Mai Tử cắn cắn môi, nhỏ giọng nói: “Không có việc gì đâu”.
Tiêu Kinh Sơn lại cực kỳ nghiêm túc nói : “Miệng vết thương không được dính nước, vừa rồi nàng không cẩn thận, nước đã ngấm vào rồi này.”
Mai Tử vô tội : “Cũng không có cách nào, Chu Đào rơi xuống nước…”
Tiêu Kinh Sơn bình tĩnh, cẩn thận đem băng trắng đã ngấm nước cởi bỏ, lấy khăn Mai Tử mang theo một lần nữa cẩn thận băng lại vết thương. Mai Tử nhìn Tiêu Kinh Sơn, nói: “Không có gì, vết thương nhỏ như vậy, ta thật sự không sao”
Ngữ khí Tiêu Kinh Sơn bình thản lại nghiêm túc: “Từ giờ trở đi, không được chạm vào nước. Nàng cũng trở về nghĩ ngơi đi, mọi việc cứ để ta làm.”
Mai Tử vội vàng lắc đầu: “Không được, mẹ chắc chắn không đồng ý, nếu làm vậy thì mặt mũi của mẹ một chút cũng không còn…..” Nàng còn chưa dứt lời, Tiêu Kinh Sơn liền thản nhiên liếc nàng một cái. Cái liếc mắt như có như không này mang theo vài phần lạnh lùng cùng uy nghiêm, vững như núi áp chế nàng, làm nàng không dám nói lung tung nữa. Tiêu Kinh Sơn thấy nàng sợ sệt, sắc mặt hơi hòa hoãn, thản nhiên nói: “Về nhà đi thôi”.
Lúc này Mai Tử cảm thấy vị phu quân Tiêu Kinh Sơn không biết khi nào lại lãnh đạm cứng rắn trở lại, thừa dịp sắc mặt hắn có thể gọi là tốt, nàng liền nhanh chóng gật đầu nói “Vâng”, cầm đòn gánh trong tay đi về nhà.
Mai Tử nương thấy hai nữ nhi nhà mình đều trốn việc chạy về nhà thì cảm thấy rất bất mãn, làm xong mọi việc cùng con rể trở về, sắc mặt bà rất khó coi. Về đến nhà bà liền cầm cây chổi đánh Chu Đào.
Chu Đào mới thay bộ quần áo mới màu vàng, đây là bộ quần áo đẹp nhất của nàng. Nàng trốn không kịp, bị mẹ đánh một cái, lập tức muốn khóc, bất chấp có người ngoài ở đây, hung hăng nói với mẹ: “Mẹ không thể cho con chút mặt mũi sao, không thấy ở đây có người ngoài à? Mẹ không thể đánh khuê nữ nhà mình như vậy!”. Mai Tử nương hừ lạnh một tiếng, bĩu môi nói: “Vừa rồi xú nha đầu nào nói chúng ta vốn không còn mặt mũi”.
Mai Tử thấy thế, thật ngài ngùng liếc nhìn Tiêu Kinh Sơn, bất đắc dĩ đi đến khuyên can. Kỳ thật nếu đây là ngày xưa, dù Mai Tử có khuyên can đến mức nào thì cơ bản đều vô dụng, nói không chừng còn bị vạ lây nghe mắng nghe chửi theo. Nhưng hôm nay Mai Tử đã xuất giá, ngay cả phu quân Mai Tử cũng ở đây, Mai Tử nương vẫn nể mặt nàng, lập tức ngừng miệng, hùng hùng hổ hổ đi vào phòng bếp nấu cơm.
Bình thường nhà Mai Tử không có thói quen ăn cơm trưa, nhưng dựa theo quy củ của thôn Bích Thủy này, bất luận nhà đó như thế nào, con rể mới lần đầu tiên đến nhà đều phải chiêu đãi cơm trưa, bằng không nói ra mọi người sẽ cười chết. Mai Tử nương biết điều này, cũng muốn giữ chút thể diện, vừa từ ruộng về nước cũng không kịp uống một ngụm liền đi làm cơm.
Chu Đào vào nhà chỉnh sửa lại quần áo cho chỉnh tề rồi lại đi ra. Lúc này Mai Tử cùng A Thu đã mang Tiêu Kinh Sơn vào phòng ngồi xuống,. Chu Đào thấy thế liền đi ra ngoài bưng trà cùng trái cây tiến đến mời Tiêu Kinh Sơn ăn. Tiêu Kinh Sơn không muốn ăn, Chu Đào khuyên hắn, hắn chỉ có thể khách khí cầm lên một khỏa trái cây chậm rãi ăn.
Lúc này Mai Tử nương từ phòng bếp đi vào sân, hướng trong phòng hô to: “Nha đầu Chu Đào, mau tới giúp ta nấu cơm, con muốn mẹ con mệt chết sao?”
Ngày thường nấu cơm đương nhiên là việc của Mai Tử, cho dù Mai Tử bận việc khác, thì việc này cũng do mẹ làm, không đến phiên Chu Đào. Nhưng mà hôm nay là ngày Mai Tử lại mặt, để Mai Tử xuống bếp là không tốt. Chu Đào bĩu môi, cẩn thận tiến vào, thấy mẹ đang ở bên bếp nhóm lửa.
Tại phòng bếp oai bức như một cái lò lửa này, mặt mẹ đỏ cả lên, giọt mồ hôi trên mặt trượt xuống. Mai Tử nương thấy Mai Tử bưng nước tới, nhận lấy một mạch uống hết, uống xong vừa nhóm lửa vừa nói: “Con nhanh lên nhà với hắn đi, nơi này có ta và Chu Đào là được rồi.”
Mai Tử gật đầu, lại nói với mẹ: “Chúng ta về có mang theo hai khối thịt muối, để ở trong ngăn tủ. Nấu cơm chút nữa mang ra cùng dùng”.
Chu Đào thấy nàng dặn dò như vậy, khó chịu liếc nàng một cái nói: “Đã biết, nhìn ngươi như thể chẳng lẽ là sợ nhà chúng ta nghèo không tiếp đón chu đáo chú rể của ngươi à!”.
Mai Tử nương mặc kệ Chu Đào châm chọc khiêu khích, gật đầu nói: “Cũng đúng, trong nhà đã có chuẩn bị rau thịt đầy đủ. Nếu mang thịt muối này ra, hắn ăn nhất định sẽ phát hiện là thịt hắn mang đến, cũng không tốt lắm”.
Mai Tử ngẫm lại, cuộc sống trong nhà đã không dễ dàng gì, mẹ còn muốn giữ mặt mũi của cho mình, cảm động gật đầu: “Mẹ chuẩn bị đơn giản là được rồi, hắn không phải là người cầu kỳ xem trọng lễ tiết”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.