Một gã thị vệ cao to vạm vỡ chống đao đứng trước cửa, khí thế hung ác đập cửa “Bên trong có ai là A Phương không?”
Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy bị âm thanh lỗ mãng làm cho hoảng sợ, còn tưởng xảy ra chuyện gì, vội vàng đứng lên bước ra ngoài.
Tỳ nữ gầy tuy mỗi ngày đều nhìn thấy những thị vệ mặt lạnh này, nhưng nàng chưa bao giờ dám dính dáng gì đến bọn họ. Bởi vì thị vệ thủ vệ cho Tiêu Tuy đều là mấy người từng lên núi đao xuống biển lửa, trên người còn chưa hết sát khí. Các tỳ nữ trong Vương Phủ cũng không ai có gan đến gần.
Lúc này đột nhiên có thị vệ đến tìm, tỳ nữ gầy còn tưởng mình làm sai chuyện gì, bị bắt đi xử phạt.
“Có ta đây, xin hỏi có chuyện gì hay không?” Tim nàng thình thịch đập, vẻ mặt hốt hoảng, ngón tay bám trên thành cửa trắng bệch.
Thị vệ mặt không đổi sắc, giọng nói cũng cứng nhắc “Ngươi đi theo ta.”
Tỳ nữ gầy không dám hỏi nhiều, cẩn thận đi theo phía sau. Tỳ nữ béo không yên tâm lắm, muốn đuổi theo đi cùng. Nhưng nàng còn chưa kịp hỏi, thị vệ kia đã giống như có mắt mọc sau đầu, quay lại nói “Ngươi không cần đi.”
Âm thanh lạnh như băng làm nàng hoảng sợ.
Tỳ nữ gầy cũng lo sẽ làm liên lụy đến tỳ nữ béo, đẩy tay nàng nói nhỏ “Ngươi về đi, nếu như có chuyện gì xảy ra thật, ngươi hãy giúp ta chăm nom…”
Tỳ nữ béo dù không muốn nhưng cũng không làm gì được hơn. Địa vị của nàng ở Vương Phủ thật sự rất thấp, mỗi lời ăn tiếng nói, cử chỉ hành động đều phải hết sức cẩn thận. Trước mặt thị vệ đến một câu tử tể cũng không nói ra nổi.
Suốt dọc đường đi, tỳ nữ gầy một mực suy nghĩ xem mấy ngày này mình có làm gì không đúng hay không. Sau khi xác nhận là không, nàng mới yên tâm hơn một chút. Người thị vệ đi trước không nói một câu nào, chỉ dẫn nàng đến sảnh sau, chỉ cái bát trên bàn, không đầu không đuôi nói “Cái này cho ngươi ăn.”
Ăn cái gì cơ…?
Tỳ nữ gầy chầm chậm bước vào. Lúc đến trước bàn nàng mới nhìn rõ, hóa ra là một bát mì trắng thả hành thái.
Nhất thời, nàng gây ngẩn cả người.
Vừa quay đầu lại, người thị vệ kia đã không còn thấy đâu nữa.
Tỳ nữ gầy tuy rằng nghi ngờ, nhưng vẫn ngồi xuống, cầm đũa lên ăn. Trời lạnh, nên mì mang về đã có chút nguội. Phòng bếp đem hâm nóng lại khiến sợi mì hơi nhũn, không thể coi là một bát mì ngon lành cho lắm.
Nhưng mới ăn được một miếng, vẻ mặt của tỳ nữ gầy đã thay đổi. Bát mì trắng nàng ăn nhiều năm trước khi tới Kinh Thành kia, có mùi vị giống y hệt như bát mì này. Không ngờ đã nhiều năm thế rồi mà nàng vẫn có thể ăn lại một lần nữa.
Cảm giác trống trải khi ngày Tết không có người nhà kề bên đều bị bát mì lấp đầy.
Ở ngoài giống như có người chờ sẵn. Tỳ nữ gầy vừa ăn xong một gắp cuối cùng, người đó liền tiến vào thu dọn. Tỳ nữ gầy đứng dậy, quay đầu nhìn thấy quản sự của trúc viện đứng cách đó không xa. Nàng vội vàng hành lễ, mạnh bạo hỏi ra nghi vấn trong lòng “Tiễn quản sự, xin hỏi mì này là…?”
Tiễn quản sự bình thường bận rộn, lúc này lại như rất rảnh rỗi, cũng lại như biết nàng sẽ hỏi, gật đầu nói “Vừa nãy phòng bếp làm cho Vương Gia hơi nhiều, bỏ đi thì lãng phĩ quá.” Ông dừng một chút lại thêm vào một câu “Thôi, đi làm việc đi.”
Tỳ nữ gầy liền vội cúi đầu đáp lại.
Ở bên kia, sau khi tỳ nữ gầy rời đi, tỳ nữ béo vô cùng lo lắng. Nàng đi lại vòng quanh trong phòng. Thậm chí, còn nghĩ xem có thể chạy đến chỗ Tiêu Tuy cầu xin thay cho nàng ta hay không. Có điều, tỳ nữ gầy còn chưa về, ngoại viện đã có một tỳ nữ khác đi tới.
Tỳ nữ này nàng biết. Ngày xưa, nàng và nàng ta đều bị bán vào cùng một lúc, thời gian đầu cũng đã từng giúp đỡ lẫn nhau. Tỹ nữ đó mỉm cười, hàn huyên với nàng hai câu liền nói vào chuyện chính, móc chiếc khăn tay trong ngực ra đưa cho tỳ nữ béo “Hôm nay muội được nghỉ, ra ngoài dạo một vòng, thấy trên chợ có một quán nhỏ bán khăn tay, vừa rẻ vừa đẹp. Muội nhớ tỷ rất thích khăn, nên mua một cái về tặng tỷ.”
Tỳ nữ béo cúi đầu nhìn. Cái khăn kia được thêu thùa tinh xảo, chất liệu mềm mịn, liếc qua cũng biết không phải hàng rẻ tiền. Nàng kinh ngạc nói “Cái này… Cái này bao nhiêu vậy? Ta trả lại cho muội.”
Tiểu tỳ nữ cười, từ chối “Không đáng bao nhiêu cả. Quầy hàng này đến từ nông thôn, không biết tình hình của Kinh Thành, bán rẻ lắm, một lát đã hết sạch rồi. Muội đây phải may lắm đấy. Nếu như tỷ mà trả muội tiền, muội không vui đâu.”
Nàng nói xong thì phải đi, dáng vẻ rất vội vã “Muội đi đã, vừa nãy muội chỉ xin thị vệ vào được một lát thôi, sợ lát có người đến đuổi bây giờ ấy. Mà bị quản sự nhìn thấy thì còn lột da muội mất.”
Tỳ nữ béo chưa kịp ngăn, người kia đã quay người chạy mất. Sau khi nàng theo ra đến cửa chính thì không theo kịp nữa, người đã mất tăm mất dạng.
Nàng cúi đầu nhìn khăn trên tay, tạm coi lời của nàng ta là thật. Trộm nhìn rồi lại trộm nhìn, bức tranh chim và hoa trên mặt khăn sống động như thật, khiến nàng yêu thích biết bao nhiêu.
Nàng đem khăn tay đi cất kĩ, vừa quay đầu đã thấy tỳ nữ gầy từ ngoài quay về, trên mặt cũng lộ ra nụ cười tươi tắn.
Cả hai sống sót sau hoạn nạn, từng người kể ra chuyện của mình, không tự chủ được mà lấy làm kì lạ.
“Chuyện vừa mới nói không lâu, sao đột nhiên lại thành? Thật sự thì ta cũng chỉ tiện miệng nhắc đến mà thôi…”
“Ha ha, nói không chừng trên đời này có thần tiên thật.”
Tiểu thần tiên Đông Tảo đi hội chùa ăn đến cả bụng tròn căng, uốn éo nằm trên bàn sách của Tiêu Tuy, dính lấy tay Tiêu Tuy cùng nhau đọc sách.
Binh thư nhiều chữ, Đông Tảo khó mà xem hiểu. Nó chăm chú nhìn một lúc, có chút khổ não “Ta đọc không hiểu quyển sách này.”
Tiêu Tuy lật qua một trang khác, kiên nhẫn hỏi Đông Tảo “Có muốn ta giải thích cho ngươi nghe không?”
Bắt Tĩnh Vương làm thư đồng, e là khắp thiên hạ chỉ có duy một con chim béo này là mặt đủ dày.
Chỉ có điều, con chim béo này cũng không vì thế mà cảm kích.
“Ngươi có thể đọc truyện cho ta không?” Đông Tảo cầu xin, xoay người đối mặt với Tiêu Tuy “Ta muốn xem truyện cơ.”
“Loại giống với Trần thư sinh và Từ nương ấy.” Đông Tảo tỉ mỉ bổ sung.
“Loại sách này ta không có.” Tiêu Tuy đặt binh thư lên bàn, chọc chọc trán Đông Tảo, thầm nghĩ những thứ linh ta linh tinh trong đầu tên mật thám nhỏ này cũng từ loại sách đó mà ra, nói “Ngươi cũng không được đọc nhiều nữa.”
“Tại sao?” Đông Tảo được Tiêu Tuy dung túng hai ngày, lá gan có chút lớn, ngụy biện “Đều là sách cả, lẽ nào ngươi khinh thường sách truyện sao?”
“Những suy nghĩ kì lạ của ngươi đều từ trong truyện ra đúng không?” Tiêu Tuy dựa ra sau ghế, nét cười trên mặt hơi nhạt. Hắn mặc loại y phục có tay áo dài rộng, bản chất đã rất khí thế, lúc này bất chợt cười cười, làm cho Đông Tảo vừa ngẩng đầu nhìn đã bị choáng mạnh.
Nói suy nghĩ kì lạ là còn dễ nghe đấy! Chứ cái tư thế đòi hôn của con chim béo này có khác gì một tên phóng đãng đâu!
Tiêu Tuy híp mắt, nhớ tới thiếu niên Đông Tảo trong mộng, mềm mại, yếu đuối, có điểm nào giống như tiểu lưu manh?
Mặt Đông Tảo nóng bừng, cố gắng ghét bỏ nói “Ngươi… Ngươi có quyến rũ ta cũng vô ích thôi! Ta vẫn giận!”
Nhưng lời nói vô lực chẳng có lấy một chút thuyết phục nào. Trên thực tế, cả người nó đã sớm bị Tiêu Tuy làm cho mê đảo thần trí rồi.
Tiêu Tuy đan tay chống dưới cằm, ghé đến gần Đông Tảo, tâm trạng vui vẻ tiếp tục trêu nó “Mập Mập giận thì sẽ như thế nào?”
Khuôn mặt kề sát càng có sức hấp dẫn lớn hơn nữa. Tim Đông Tảo sắp nhảy ra khỏi lồng ngực. Dưới tình huống thế này mà lại muốn nó tức giận với Tiêu Tuy thì đúng là khiêu chiến mà. Nhưng thấy Tiêu Tuy không coi mình giống như một con chim đang giận dỗi, Đông Tảo lại càng muốn chứng minh hơn.
Nó bước hai bước trên bàn, sau đó quay đầu lại, thân hình tròn xoe nhìn qua cực kì mềm mại “Ta giận rồi sẽ không hôn người nữa! Ngươi có sợ chưa hả?”
Đông Tảo không phải không để ý, nó lại xoay người lại, thành ra xoay hết một vòng tròn.
Chuyện này có chút làm Tiêu Tuy khó xử.
Nói sợ thì hắn hoàn toàn không sợ. Còn nói không sợ, lẽ nào kêu hắn đi bảo Đông Tảo là “đến đây hôn ta” à?
Hắn thật sự đã coi thường cái tên mật thám nhỏ trước mắt này rồi!
“Được rồi, thế ngươi muốn xem truyện gì?” Tiêu Tuy nhường một bước.
“Từ nương và Trần Sinh! Từ nương và Trần Sinh!” Đông Tảo lập tức quẳng đoạn đối thoại lúc trước ra sau đầu, mở miệng yêu cầu Tiêu Tuy “Ngươi đọc cho ta nghe.”
Tiêu Tuy nói tên sách, hạ nhân rất nhanh đã tìm thấy dâng lên.
Đông Tảo yên ổn làm ổ trên gối đầu của mình, ở trong thư phòng ấm áp biến Tĩnh Vương thành thư đồng, từng trang lại từng trang đọc cho nó nghe.
Giọng Tiêu Tuy không to không nhỏ, phải đứng ở cửa mới có thể nghe thấy một ít. Tỳ nữ béo đến đưa đồ ăn cho Đông Tảo, lúc chờ thị vệ mở cửa có loáng thoáng nghe được đôi lời. Quyển truyện này nàng và tỳ nữ gầy đã xem qua không biết bao nhiêu lần, gần như đạt đến trình độ vừa nghe năm sáu chữ liền biết là truyện gì.
Nàng còn đang ngỡ là mình nghe nhầm, thị vệ đã mở cửa bảo vào. Tỳ nữ béo vội vàng bước đi, trong lúc đặt khay đồ ăn xuống còn cúi đầu khẽ liếc qua bàn sách.
Tiêu Tuy đã dừng đọc sách, nhưng bìa sách đặt bừa trên bàn lại để tỳ nữ béo nhìn được. Không phải là quyển về Trần Sinh với Từ nương đó sao?
Tỳ nữ béo trong lòng trấn động, thu khay về không dám nhìn thêm, rồi lập tức rời đi. Vừa đi nàng còn vừa nghĩ: Trách không được Vương Gia muốn lấy hết sách của chúng ta, hóa ra là không chỉ có sở thích đọc loại truyện này mà còn có thêm sở thích kì quái là đọc ra khỏi miệng.