“Đi giày thôi có được không?”
“Không.” Tiêu Tuy đứng trước tủ quần áo, lật tới lật lui mới tìm thấy bộ y phục của mình lúc niên thiếu. Hắn ướm thử lên người Đông Tảo, có vẻ như vẫn hơi lớn, nhưng mà có vẫn còn hơn không, lát sai người đi may mấy bộ là được, giờ cũng đâu thể để mật thám nhỏ trần trụi đi đi lại lại?
Đông Tảo không thấy việc mình không mặc đồ có gì đáng xấu hổ. Thế nhưng đạo lí không phải là đạo lí không đúng như thế!
Đông Tảo nắm cái đai lưng rộng thùng thình trên người, cúi đầu nhìn Tiêu Tuy quỳ gối đi giày cho mình. Sau khi nghe Tiêu Tuy giải thích việc không thể để trần chạy lung tung, nó vẫn nghi ngờ hỏi lại “Thế lúc ở hình người thì nhất định phải mặc quần áo à?”
“Ừ.” Tiêu Tuy gật đầu.
Có điều, Đông Tảo lập tức đưa ra lời phản bác vô cùng thuyết phục “Lúc tắm có thể không mặc mà.”
“Ngoại trừ lúc tắm.” Tiêu Tuy bổ sung.
“Không đúng.” Đông Tảo giống như một độc giả lão làng, cẩn thận uốn nắn lại Tiêu Tuy “Trần Sinh và Từ nương rất thường xuyên không mặc quần áo lăn qua lăn lại trên giường, cho nên lúc ngủ cũng có thể không mặc!”
Ta đúng ngươi sai! Mặc dù Đông Tảo không nói ra, nhưng trong ánh mắt rõ ràng là ý này.
Tiêu Tuy nghĩ, nếu như hiện tại hắn mà đồng ý với Đông Tảo, tên mật thám nhỏ này sẽ được đằng chân lân đằng đầu, lúc đi ngủ có khi lại không chịu mặc y phục thật. Đến lúc đó, cái lớp áo ngủ mỏng manh bị vứt đi, Tiêu Tuy thực không thể đảm bảo là hắn không ăn tươi cái tên mật thám trắng trắng mềm mềm kia.
Nếu như có thể quay ngược thời gian, Tiêu Tuy nguyện ý dùng hết sức mình để ngăn cản Đông Tảo xem được cái đống truyện vớ vẩn kia!
Một tên mật thám nhỏ đơn thuần trong sáng, hôm nay lại cứ như một tên yêu râu xanh, sáp đến đòi ôm đòi hôn. Nguyên nhân thì chính là bị cái quyển sách này dạy hư chứ còn đâu.
Đông Tảo không biết suy nghĩ của Tiêu Tuy, còn tưởng mình đã thuyết phục được hắn. Nó đứng dậy, đi giày giẫm giẫm lên nền đất. Trong giày, Tiêu Tuy nhồi một ít tất để bao chặt lấy chân nó, cho nên lúc bước đi, cứ như đang bước trên vải bông.
Nhưng mà Đông Tảo không có mặc quần. Lúc nó bước đi, hai cái đùi như ẩn như hiện, vạt áo cũng không thắt chặt, lỏng lẻo trơn tuột. Nhìn qua cứ như một tên lưu manh có thể tùy thời tùy chỗ bổ nhào vào hoàng hoa khuê nữ nhà người ta.
Đông Tảo như vậy nhưng vẫn dương dương tự đắc ngồi xuống trước bàn ăn bánh, thi thoảng liếc mắt nhìn Tiêu Tuy, hơi hơi xấu hổ.
Tiêu Tuy đứng sau nhìn nó một lúc, nhịn không được bật cười.
Đến tận trưa, Đông Tảo vẫn không hóa lại về hình chim, cứ lắc lư trước mặt Tiêu Tuy thu hút sự chú ý.
Đông Tảo cẩn thận đứng trước gương soi, cảm thấy mình như thế này đẹp hơn hình dáng lúc là chim rất nhiều. Vì thế, nó quyết định sẽ dùng hình dạng này để xuất hiện trước mặt Tiêu Tuy.
Nhưng mà, đến quá trưa, Tiêu Tuy vừa quay đầu, đã thấy Đông Tảo cuộn tròn nằm trong đống quần áo, một lần nữa lặp lại cái cảnh ngủ dậy ta lại biến thành chim.
Hắn tiến tới ôm con chim nhỏ lên, cầm giày thả xuống đất xong mới đặt Đông Tảo về giường, ra ngoài khép cửa lại.
Tiêu Tuy ra khỏi trúc viện, đi thẳng đến Tàng Thư Lâu. Hắn vốn định yên lặng đọc chút sách và thư tín, nhưng lúc đứng trước giá sách, ánh mắt hắn lại vô tình rơi vào một quyển “Phòng Trung Thuật”.
Quyển sách này không biết có từ bao giờ, vẫn luôn bị nhét trong góc, thậm chí còn bị một lớp bụi phủ lấy.
Nếu là trước đây, Tiêu Tuy sẽ chẳng thèm liếc mắt nhìn cái loại sách này một cái. Nhưng không hiểu sao, hắn lại dừng lại hành động tìm sách của mình, do dự đưa tay ra với lấy nó.
Bụp bụp phủi sạch bụi, hắn tùy ý mở ra một trang.
Không giống với bìa sách dính đầy bụi, nội dung bên trong không chỉ phong phú, mà tranh minh họa còn vô cùng đặc sắc. Các loại tư thế, địa điểm và trường hợp, khiến Tiêu Tuy lần đầu tiên nhìn thấy mới biết, hóa ra con người còn có thể uốn dẻo đến như thế.
Có điều, một nam một nữ nhiệt tình như lửa phía trên trang sách cũng không làm Tiêu Tuy động lòng. Thậm chí, hắn còn nghi ngờ, không hiểu sao mà tự nhiên mình lại cầm loại sách này lên xem.
Lúc hắn khép sách lại đặt lên, đầu ngón tay hắn buông lỏng, quyển sách không cẩn thận, ba một tiếng rơi xuống đất. Cú rơi này lật đi một số trang sách lớn, lộ ra hình ảnh hai người nam tử đang ân ái.
Tiêu Tuy cúi người xuống nhặt hơi sững sờ, nhất thời trợn tròn mắt.
Cầm sách lên, hắn lại nhớ ra, chuyện nam tử hoan ái cùng nam tử trong đời thực cũng không phải không có. Trong rất nhiều người hắn quen biết, cũng có người nuôi dưỡng nam sủng trẻ trung xinh đẹp.
Trong sách, hai người nam tử ôm lấy nhau, nam tử phía trước ghé lên lan can của đình nghỉ mát, lưng áp vào ngực của nam tử phía sau. Quần áo hai người có vẻ như hoàn chỉnh, nhưng nhìn kĩ lại nhận ra được sự mất trật tự khác thường.
Trái tim chưa từng gợn sóng của Tiêu Tuy bỗng nhiên bị nhéo mạnh một cái, trong đầu hiện lên gương mặt của Đông Tảo. Dục vọng giằng co suốt đêm qua cũng vọt lên.
Đông Tảo, Đông Tảo.
Tiêu Tuy vì dục vọng nổi lên mà cảm thấy tội lỗi. Nhưng hắn không có cách nào điều khiển nổi. Hắn chỉ cần nghĩ đến tên của Đông Tảo, nghĩ đến người trên tranh là Đông Tảo, cả người hắn lại nóng bừng lên như lửa cháy.
Lần đầu tiên hắn tự thủ dâm có chút chật vật.
Trong nháy mắt dục vọng được bắn ra, Tiêu Tuy cũng ngay lập tức khôi phục tỉnh táo. Đồng thời, hắn cảm thấy cực kì chấn động.
Việc này khiến hắn phải nhìn thẳng vào một vấn đề. Đó chính là hắn rất có khát vọng đối với Đông Tảo. Không phải là thích thú muốn nuông chiều một sủng vật nhỏ, mà là một tình cảm Tiêu Tuy vẫn luôn nhất mực trốn tránh, hôm nay đã bị phơi bày ra.
Nếu Đông Tảo cứ là một con chim, có lẽ Tiêu Tuy sẽ còn tiếp tục tự trách chính mình. Nhưng giờ, Đông Tảo đã biến thành người! Cho dù nó có mơ hồ ngây ngốc, thì nó cũng không còn giống với con chim béo trước đây nữa.
Tiêu Tuy thầm xác định, bên môi hé ra nụ cười.
Trong phòng ngủ, Đông Tảo không biết tâm tư đột ngột biến chuyển của Tiêu Tuy, vẫn say sưa ngủ.
Tỳ nữ bên ngoài đợi đúng giờ vào quét dọn.
Lúc trước, nàng nhìn thấy Tiêu Tuy đã ra ngoài, nên cứ nghĩ trong phòng không có ai, yên tâm mang theo đồ quét dọn và mấy nha hoàn, đẩy cửa bước vào.
Công việc quét dọn bên ngoài rất thuận lợi, nhưng khi quét đến chỗ giường sau tấm bình phong, nàng dùng tơ vàng cài tấm rèm lên, ý định gấp gọn chăn chiếu, thì bỗng nhiên, một cánh tay lòi ra làm nàng sợ kêu ầm lên, chân lùi về sau mấy bước, trừng mắt nhìn.
Khuôn mặt nàng lúc trắng lúc hồng, không dám tùy ý đến gần giường của Vương Gia. Bên ngoài không có người đứng canh, có khi nào là Vương Gia sủng hạnh ai đó?
Cho dù thế nào, tiểu tỳ nữ cũng cảm thấy mình gây họa rồi, vội vàng thối lui. Nàng kéo theo mấy nha hoàn hãy chưa biết chuyện cùng ra, sau đó cẩn thận khép cửa phòng lại.
Đông Tảo cuộn chăn ngủ trên giường chưa từng tỉnh lại, ngáy ngủ cực sảng khoái.
Tiểu tỳ nữ nghĩ tới nghĩ lui, sợ mình dính vào rắc rối, vội đến tìm tỳ nữ béo. Tỳ nữ béo và tỳ nữ gầy chăm sóc cho con chim Vương Gia cưng chiều, lúc này chính là nha hoàn đáng tin cậy nhất trong viện, có rất nhiều chuyện, các nàng còn có thể dựa vào Đông Tảo mà nói mấy lời với Vương Gia. Tiểu tỳ nữ thầm tính, chẳng may mà có chuyện gì thật, nàng cũng dễ cầu tình hơn.
Tỳ nữ béo nghe nàng nói xong, đầu tiên là ngây người, sau đó thì nôn nóng truy hỏi “Muội thật sự thấy người sao?”
“Còn có thể giả được ư?” Tiểu tỳ nữ không nhịn được vỗ ngực thuận khí “Một cái tay trắng nõn. Không biết là nha đầu nào, hay là nữ tử nào bên ngoài nữa.”
“Xem ra không phải người bình thường đâu.” Tỳ nữ gầy tiếp lời.
“Phì phì phì.” Tỳ nữ béo cười, đẩy hai người bọn họ nói “Các người to gan thật, dám bàn chuyện này sau lưng chủ tử hả? Cẩn thận không có chuyện lại bị các người gây ra chuyện đấy.”
Tỳ nữ gầy thấy tỳ nữ béo không nhịn được cười, rất kì quái hỏi “A Xuân, có gì buồn cười đâu…”
“Ngươi không hiểu đâu, ha ha ha.” Tỳ nữ béo lắc đầu, xoay người đi ra ngoài, vừa hay gặp phải Tiêu Tuy từ bên ngoài quay về, nàng liền cúi người hành lễ.
Nhưng sau khi đứng dậy, ánh mắt nàng vẫn dán chặt vào Tiêu Tuy nhìn nhìn.
Trong lòng nàng, cũng giống như biết bao người con Tấn Quốc, cực kì kính trọng vị Tĩnh Vương đã lôi Tấn Quốc ra khỏi vũng bùn này.
Chủ tử nhà nàng không điên là tốt rồi, tỳ nữ béo thở dài. (*)
Tiêu Tuy chậm rãi đi vào trong phòng, cởi ra ngoại bào dính khí lạnh. Hắn còn chưa kịp đứng vững, Đông Tảo từ sau đã chạy tới, vòng hai tay ôm lấy eo hắn.
Ta không còn là cái loại không biết gì về chuyện này nữa rồi! Tiêu Tuy sau khi ở Tàng Thư Lâu xem xong một ít sách về việc hoan ái giữa nam nam, tự nhiên cũng bình tĩnh hơn một chút với các hành động nhiệt tình thân cận của Đông Tảo, không còn tình trạng không chống cự được giống như lúc trước nữa.
Cái con chim béo kia mới là không hiểu. Tiêu Tuy nhìn cánh tay của Đông Tảo, âm thầm cổ vũ bản thân. Hắn giơ tay vỗ vỗ tay Đông Tảo, muốn nói chuyện tử tế với nó.
“Ta rất nhớ ngươi!” Đông Tảo giống như một con cá chạch, chui vào lòng hắn, hoàn toàn không cho hắn thời gian chuẩn bị, đã khiễng chân lên chụt chụt chụt hôn miệng hắn mấy cái.
Tiêu Tuy bị hôn, trong lòng rừng rực nóng cháy, hô hấp nặng nề. Hắn vô cùng bất lực nhận ra, hắn quả nhiên vẫn không thể chống cự được!
(*) Giải thích đoạn dấu * cho mấy thím phải đọc lại lần 2 mới hiểu giống t:))
- Ở chương trước, tỳ nữ béo có nghe thấy giọng của 2 nam tử nói chuyện với nhau và nghĩ rằng chủ tử nhà mình bị điên hoặc trong phủ vẫn còn yêu vật. Nên ở chương này, nàng nghe tiểu tỳ nữ nói có người được Vương Gia sủng hạnh, nàng mới bật cười và nói với hai người kia là không hiểu đâu, ý là Vương Gia không sủng nữ đâu, sủng nam đó. Lát sau gặp Vương Gia nàng nghĩ, may mà chủ tử nhà nàng không bị điên, ý là hóa ra Vương Gia nói chuyện với người được sủng, chứ không phải nói chuyện một mình như nàng tưởng:v Thật ngượng ngùng, có phải não phân tích của t hơi chậm không:))