“Đừng nhìn ta nữa.” Giọng nói của hồ ly bỗng nhiên truyền vào não Đông Tảo.
Nó ngây người, lại nghe thấy tiếp “Tiêu Tuy là người thông minh, đệ còn nhìn nữa, ta sẽ bị lộ tẩy. Lúc này dính đến ta không có lợi cho đệ đâu.”
Hồ ly trong tầm mắt Đông Tảo vẫn đang cười nói với Thái Hậu, nhưng âm thanh xuất hiện trong não nó cũng là của A Hồ không sai. Mặc dù không hiểu sao, nhưng Đông Tảo vẫn rất nghe lời, thu lại ánh mắt, không dám nhìn nữa.
Cùng lúc này, Tiêu Tuy vòng tay qua eo Đông Tảo, ôm chặt nó, giọng điệu trầm thấp mang theo chút mùi chua “Không cho nhìn nàng nữa!”
Nhiều lúc, sự ngây ngô của Đông Tảo khiến Tiêu Tuy hơi hơi lo lắng. Bởi vì kiến thức của tên nhóc nhà quê này thực sự là đã ít lại càng ít, ít đến mức mà một người đã quen nắm mọi chuyện trong tay như Tiêu Tuy còn cảm thấy gian nan vất vả. Thi thoảng, giống như lúc này chẳng hạn, hắn sẽ không tự chủ được mà nghĩ, nếu sau khi Đông Tảo nhìn thấy thế giới rộng lớn, nhìn thấy người khác rồi, liệu nó có thay đổi, cảm thẩy đối phương tốt hơn hắn hay không?
Đây cũng là lí do khiến Tiêu Tuy cảm thấy sự chiếm giữ Đông Tảo từ sớm của hắn vừa là hành vi bắt nạt Đông Tảo đơn thuần, vừa là lựa chọn vô cùng sáng suốt.
“Ay.” Đông Tảo bị Tiêu Tuy ghìm chặt, vừa quay đầu đã cảm nhận được hơi thở nóng rực của hắn. Nó vô thức cảm thấy nguy hiểm, vội vã nói “Ta không nhìn, không nhìn nữa.”
Tiêu Tuy cúi nhìn gương mặt Đông Tảo, ánh mắt cũng cố chấp tìm kiếm tình cảm của Đông Tảo y như hắn.
“Thích nàng sao?” Tiêu Tuy thăm dò.
Hắn biết Đông Tảo có chuyện gì cũng sẽ nói thẳng ra suy nghĩ trong lòng chứ không nói dối.
Thích A Hồ sao?
Đáp án đương nhiên không thể nghi ngờ. Thế nhưng đoạn truyền báo vừa rồi của A Hồ lại làm nó do dự có nên trả lời hay không…
Vẻ do dự ấy lập tức rơi vào mắt Tiêu Tuy, không khác nào cho hắn một đáp án khẳng định. Sợ hãi từ đáy lòng cuộn trào mãnh liệt khiến Tiêu Tuy suýt chút thì thất thố.
“Ta thấy nàng rất đẹp.” Đông Tảo đấu tranh tư tưởng một lúc, sau khi lựa chọn câu trả lời cũng không tính là nói dối, nó mới cẩn thận nhìn vẻ mặt đen xì của Tiêu Tuy dò hỏi “Bảo bối, ngươi giận à?”
Vào thời khắc này, con chim béo miệng lưỡi trơn tru kia đúng là đã đánh tan sự bất an và giận dữ của Tiêu Tuy đối với hồ ly. Đồng thời biến nó thành sự bất đắc dĩ.
“Không phải ta giận ngươi.” Tiêu Tuy giải thích, sao hắn giận Đông Tảo cho nổi?
“Cũng đừng giận người khác.” Đông Tảo ôm hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiêu Tuy, sau đó vươn tay xoa xoa vùng lông mày của Tiêu Tuy, lo lắng nhìn khuôn mặt tuấn tú của hắn “Giận sẽ già mất.”
Đông Tảo quả nhiên chỉ coi trọng mặt mình!
Tim Tiêu Tuy bị đâm cho một dao!
Yến hội cung đình, ăn uống, nâng ly náo nhiệt không ngừng. Đông Tảo bị đủ loại mỹ thực phong phú hơn Vương Phủ nghìn lần dọa cho ngây người, chỉ mải cắm đầu ăn không lo đến thứ gì.
Có điều, thức ăn trang trí cầu kì, muốn đút được vào miệng lại tốn không ít sức lực. Đông Tảo dùng đũa không giỏi, gắp mãi mới gắp được hạt lạc để ăn.
Người hầu trong cung đứng cạnh thấy vậy liền tiến lên giúp nó xử lí.
Đông Tảo thấy nàng hai ba cái đã gắp đầy một đĩa nhỏ, ngữ khí vừa ngưỡng mộ vừa sùng bái khen “Oa, ngươi giỏi thật đấy.”
Hai con mắt to tròn trong veo lại còn chớp chớp nhìn nàng, làm cho nàng đỏ ửng cả mặt.
Tiêu Tuy còn chưa hết ghen, thấy Đông Tảo chú ý đến người khác thì rất không vừa mắt. Hắn lập tức vẫy lui người hầu, tự mình gắp đồ cho Đông Tảo.
Người ngồi cạnh líu lưỡi không nói được một lời. Cũng không phải chưa thấy nam sủng được sủng ái bao giờ. Thế nhưng, đưa nam sủng đến yến hội, lại còn tận tâm tận lực hầu hạ như Tiêu Tuy thì đúng là chưa thấy thật.
Có điều, sợ là đến bây giờ cũng chỉ có mỗi mình Tiêu Tuy mới dám làm như thế.
Đông Tảo được Tiêu Tuy đút đã quen, hoàn toàn không để ý đến tâm tư của những người xung quanh. Sau khi ăn uống no say, nó mới chú ý thấy ánh mắt mọi người vẫn đang dừng trên người mình chưa tan, hơn nữa còn càng nhìn càng nóng cháy.
Đông Tảo nhịn không được mà co lại cạnh Tiêu Tuy, mím môi, ngồi thẳng, sau đó hơi hơi vui vẻ hỏi Tiêu Tuy “A Tuy, bọn họ lại nhìn ta, có phải vì ta đẹp thật không?”
Tự kỉ so với tự ti vẫn là tốt hơn nhiều. Tiêu Tuy lười biếng vươn đầu ngón tay vuốt mặt Đông Tảo “Tất nhiên.”
Trời đêm trải đầy sao, yến hội ngoại trừ vui vẻ, việc triều chính không hề được nhắc tới. Những việc đó, sợ là phải để đến buổi lâm triều ngày mai.
Trên đường về nhà, Đông Tảo ghé vào cạnh cửa sổ xe ngựa, ngẩng đầu nhìn sao trời, có chút không hiểu hỏi Tiêu Tuy “A Tuy, con người đều sẽ thay đổi sao?”
Nó đã sắp không nhận ra A Hồ nữa rồi.
Tiêu Tuy đặt tay lên gáy Đông Tảo, mang theo hơi nóng, đáp “Từ lúc sinh ra cho đến khi chết đi, con người đương nhiên sẽ thay đổi. Những lúc phải đối mặt với lựa chọn sẽ thay đổi, những lúc không dứt bỏ được cũng sẽ thay đổi.”
Đông Tảo quay đầu nhìn hắn, không tin “Nhưng ta cảm thấy ta sẽ không thay đổi.”
“Hửm?”
Tâm trạng Đông Tảo đột nhiên tụt dốc. Nó xoay người nhào vào lòng Tiêu Tuy, ôm hông hắn, giọng nói buồn bã truyền ra “Ta chỉ muốn mãi mãi làm Đông Tảo, không muốn biến thành người khác.”
Tiêu Tuy nhẹ nhàng vuốt ve mặt Đông Tảo, nhỏ giọng cam đoan “Ta sẽ để Đông Tảo mãi mãi là Đông Tảo, không để ngươi biến thành người khác.”
“Vậy ngươi cũng mãi mãi là tiểu bảo bối của ta ư?” Đông Tảo gắng gượng ngước lên, nhìn chằm chằm Tiêu Tuy.
Tiêu Tuy gật đầu “Ta mãi mãi là … của ngươi.” Mấy chữ kia, hắn có chút không nói ra được.
Đông Tảo không biết Tiêu Tuy xấu hổ, thấy hắn không nói thì không ngừng thúc giục “Tiểu bảo bối, tiểu bảo bối nữa.”
Tiêu Tuy bất đắc dĩ, lấy tay che đi ánh mắt sáng của Đông Tảo “Ta mãi mãi là tiểu bảo bối của ngươi.”
Lúc này, Đông Tảo mới hài lòng bật cười.
Nhưng chưa đầy một lát, Tiêu Tuy đã đuổi theo nó tính toán nợ cũ “Vừa nãy lúc ở yến hội, ngươi bảo người kia đẹp, vậy ngươi thấy nàng đẹp hơn hay ta đẹp hơn?
Lời vừa nói ra, Tiêu Tuy đã cảm thấy ấu trĩ đến trẻ con còn ngại. Nhưng quả thực đây là nút thắt trong lòng hắn, nếu không có được một câu khẳng định, cả người hắn sẽ khó chịu.
Đông Tảo khẽ nhíu mày, nâng người dậy, hai tay ôm mặt Tiêu Tuy, cẩn thận nhìn.
Tiêu Tuy cảm thấy đi giết địch cũng không hồi hộp như bây giờ, cứ như cậu học trò lần đầu đợi phu tử chấm bài. Hắn giấu kín cảm xúc, buộc mình biểu hiện ra trạng thái thả lỏng nhất, cho Đông Tảo cẩn thận đánh giá.
“Nàng đẹp hơn ngươi một chút.” Ngón cái và ngón trỏ của Đông Tảo sát lại rất gần.
“Nhưng mà…” Nó rất nhanh chuyển ý, chăm chú nói “Vẻ đẹp của nàng là dành cho người khác. Vẻ đẹp của ngươi mới là dành cho ta. Cho nên, ta càng thích vẻ đẹp của ngươi hơn. Tất cả đều dành cho ta, không phải cho người khác.”
Nói xong, nó ôm chặt lấy cổ Tiêu Tuy, chụt chụt hôn lên miệng hắn.