“Hửm?” Tiêu Tuy hừ mũi, hỏi Đông Tảo “Hai cái này có gì khác nhau sao?”
Đông Tảo nhíu mày suy nghĩ một lúc, phát hiện không khác thật thì lập tức im lặng.
Hơi thở của Tiêu Tuy chậm rãi phả lên mặt Đông Tảo, thiêu đốt gương mặt trắng nõn. Khoảng cách giữa hai người rất gần khiến cho hơi thở cứ quấn quanh. Đông Tảo cố tình muốn lấy lòng, vội chu môi thơm lên miệng Tiêu Tuy. Vốn cứ nghĩ là sẽ biến thành một nụ hôn sâu, nhưng không ngờ, trong nháy mắt môi hai người chạm vào nhau, Tiêu Tuy lại quay đi, tránh khỏi hành động của Đông Tảo.
Tiêu Tuy kéo tay Đông Tảo, cố định trên đỉnh đầu, tay khác luồn vào vạt áo nó thăm dò. Trong lúc vuốt ve lại nhỏ giọng hỏi con chim béo, giọng điệu không rõ hàm ý “Ngươi cảm thấy, tìm một người làm nương tử của ngươi, tốt không?”
Trong lời nói của Tiêu Tuy bao gồm cả ý lạnh thấu xương, đồng thời, ánh mắt thâm trầm chăm chú khóa chặt Đông Tảo, muốn xác nhận sự phủ định từ gương mặt nó.
Thật ra, từ trước đến nay hắn không chỉ không tự tin, mà còn càng sợ Đông Tảo động tâm với những sự lựa chọn ngoài hắn hơn. Cho nên, mỗi lần hắn đụng đến chuyện gì gần gần như vậy là lại cuống hết cả lên.
Nhưng Đông Tảo lại hiểu nhầm ý của Tiêu Tuy, cho rằng hắn thật sự đang hỏi mình có muốn tìm nương tử không.
Nó thở dốc, mở to mắt nói “Ta thấy không tốt.”
Đông Tảo không vui khiến cho Tiêu Tuy nhất thời ngây ra. Hắn còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Đông Tảo hỏi ngược lại “Ngươi cảm thấy ta muốn tìm nương tử sao?”
Rõ ràng một khắc trước hãy còn là bên đuối lí, mà lúc này đã biến thành bộ dạng tức giận.
“Sao…”
Tiêu Tuy ngạc nhiên. Nhưng hắn mới thốt ra được một từ, Đông Tảo đã lại nói không ngừng “Ngươi không muốn làm tướng công của ta? Không có cửa đâu! Ta nói cho ngươi biết, ngươi cứ mơ đi!”
Đến cả uy hiếp, vốn từ của Đông Tảo cũng nghèo nàn. Cuối cùng, nó không biết nên nói gì nữa, chớp chớp đôi mắt ướt sũng. Cái bộ dạng vừa giận dữ xong đã nước mắt lưng tròng trông thật đáng thương.
Do ngây người và bất ngờ nên Tiêu Tuy buông lỏng bàn tay chế trụ Đông Tảo. Thấy vậy Đông Tảo liền dùng sức vùng ra, sau đó, nó lấy can đảm đè Tiêu Tuy xuống dưới, hai chân giang ra cưỡi lên người hắn, khí thế ngút trời.
Nó không thể dùng một tay mà giữ được cả hai tay của Tiêu Tuy cho nên phải mỗi tay giữ một bên. Đông Tảo căng mặt tỏ ra biểu tình hung ác, lắp bắp uy hiếp “Tiêu, Tiêu Tuy, ngươi sống là người của ta, chết là ma của ta, nhớ chưa?”
Đông Tảo đã nói đến thế, thì cho dù nó không trả lời câu hỏi lúc trước, Tiêu Tuy cũng biết rõ đáp án. Tâm trạng nặng nề của hắn nháy mắt mất sạch. Sự ham muốn cuồng nhiệt mà Đông Tảo bày ra lúc này khiến hắn gần như muốn cười lớn, rồi ăn mừng một phen.
Đông Tảo không nhận được đáp án của Tiêu Tuy thì rất hồi hộp. Nó nghi ngờ hửm một tiếng, trừng mắt, hai tay ôm mặt Tiêu Tuy ép hỏi “Mau trả lời! Ngươi có thích ta nhất không?”
Trong sự cường bá xen lẫn chút run rẩy nhẹ nhàng nhéo vào tim Tiêu Tuy, làm hắn chỉ muốn ôm ôm, hôn hôn, nâng nâng, cẩn thận yêu thương Đông Tảo.
Cổ tay Tiêu Tuy chuyển động, mạnh mẽ áp chặt Đông Tảo. Hắn xoay người, lần nữa đặt đối phương dưới thân.
Tiêu Tuy cắn môi Đông Tảo, nhẹ mút rồi luồn lưỡi vào xâm nhập. Hắn cố gắng hút lấy đầu lưỡi Đông Tảo, lửa tình giữa hai người nhanh chóng bùng lên.
Hơi thở quấn nhau, Đông Tảo vốn bị hôn đến mơ màng, hai tay mềm nhũn vô thức quơ quơ, lại bỗng nhiên quơ phải một mảng lông mượt mà.
Nó gắng gượng hé mắt. Đối diện là đôi con ngươi đen tuyền của mèo trắng. Nó vừa bị Đông Tảo sờ phải nên tỉnh ngủ, lúc này đang mơ màng nhìn Đông Tảo.
Mèo trắng mơ một giấc mơ. Trong mơ, con chim độc ác kia ăn mất Đông Tảo. Lúc tỉnh, trong lòng nó vẫn còn sợ, thế mà lại còn nhìn thấy Đông Tảo đang bị bắt nạt đến phát khóc. Xấu Xa “ngặm” thịt trên người Đông Tảo, bộ dạng giống như đã nhịn đói mấy ngày.
“Đông Đông!” Mèo trắng nhanh chóng nhảy dựng lên, đập móng vuốt gọi tỉnh mèo đen hãy còn ngáy ngủ để cùng cứu người.
Hai đứa nhanh chóng xù lông, nhìn Tiêu Tuy gầm gừ.
Dục vọng dâng cao của Tiêu Tuy bị chuyện này đánh gãy. Hắn cả mặt tràn đầy vẻ không vui quay đầu nhìn. Khí thế của hai con mèo chẳng qua chỉ là giả, bị Tiêu Tuy liếc mắt liền sợ hãi thụt lùi về sau.
Đông Tảo thấy chúng nó nhìn thì ngại, đỏ mặt đẩy Tiêu Tuy “Cho bọn nó ra ngoài trước đi.”
Tiêu Tuy không còn cách nào khác, đành đứng dậy, khép lại y phục của mình và Đông Tảo. Sau đó, hắn mỗi tay xách một con mèo con, mở cửa, đặt xuống đất. Xong xuôi, hắn không hề lưu tình mà đóng sầm cửa.
Hai con mèo không biết làm sao, chỉ có thể ghé vào ván cửa nghe ngóng động tĩnh bên trong.
Đầu tiên, chúng nghe thấy Đông Tảo buồn bực hừ hừ mấy tiếng, sau đó thì đến một hồi rên rỉ ngắt quãng, lâu sau nữa thì biến thành tiếng khóc.
Đông Tảo khóc bên trong, hai con mèo khóc bên ngoài, thậm chí còn đập cửa bùm bụp.
Đám tỳ nữ từ xa nhìn lại, không hiểu sao chúng nó lại ghé vào cửa phòng chủ tử bi thương đến vậy. Thế nhưng, lúc này, ai cũng biết người trong phòng đang làm gì, cho nên không dám đi đến ôm hai đứa đi, sợ quấy rầy đến bên trong.
Chờ khi Đông Tảo đỡ eo đi ra, hai con mèo đã ngủ quên dưới mái hiên. Một đen một trắng rúc vào nhau, đầu dán lên cửa, tạo ra một khung cảnh vô cùng ấm áp dưới ánh chiều tà.
Gần đây, Kinh Thành quả nhiên không yêu ổn. Nhưng cũng không liên quan gì đến nhân giới mà chỉ có đám tiểu yêu là gà bay chó sủa.
Thạch Đầu ngồi trong một cửa tiệm bán đồ ăn sáng, gọi hai cái bánh bao và bát sữa đậu nành. Lúc nó đang há miệng, khóe mắt đột nhiên nhìn thấy một ông lão cổ quái đi qua. Ông ta không chỉ thu hút ánh mắt của nó mà còn thu hút rất nhiều người qua đường. Lí do là vì ông ta mặc y phục và sử dụng trang sức của triều đại trước!
Thạch Đầu quệt miệng, sau khi nuốt xuống miếng bánh bao cuối cùng xong, nó liền nhanh chóng đứng dậy, thả ba đồng tiền lên mặt bàn rồi chạy theo ông lão đã đi xa. Nó thấy ông ta đi thẳng đến khu vực bên cạnh Tĩnh Vương phủ nhưng sau khi quẹo vào một hẻm cụt thì lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Thạch Đầu do dự, suy nghĩ một lúc, quyết định không vào. Nó buồn bực đi đến khu rừng nhỏ ngoài ngoại ô chờ Bạch Vô Thường.
Bạch Vô Thường nói muốn dạy nó tu tiên, đương nhiên không phải lừa gạt.
Hai hôm nay, mỗi ngày, y đều rút chút thời gian giảng cho Thạch Đầu ít phương pháp, đồng thời giám sát quá trình tu luyện của Thạch Đầu. Mặc dù Bạch Vô Thường vẫn thấy Thạch Đầu ngốc nghếch, nhưng y không thể phủ nhận sự cần cù và nỗ lực của nó. Chính điều này đã làm cho y muốn dạy nó.
Kéo một tên tiểu yêu quay về với con đường chính đạo, cũng coi như làm một việc tích đức đi.
Bạch Vô Thường vừa đến, Thạch Đầu đã vội tranh công “Hôm nay, đáng ra ta rất muốn đến Tĩnh Vương phủ, nhưng mà ta nghe lời ngươi, không đi, có phải ngươi nên thưởng cho ta chút gì đó không?”
Bạch Vô Thường phủi bụi trên y phục, nghe thấy Thạch Đầu nói vậy thì khó hiểu “Thưởng cái gì?”
Thạch Đầu thèm thuồng nói “Mứt quả!”
“Mứt cái đầu ngươi ý!” Bạch Vô Thường giơ tay định đập đầu nó. Nhưng thấy Thạch Đầu co rúm người lại, lộ ra vẻ sợ hãi thì đành ho một tiếng, thu tay về, hung hăng nói “Còn không bắt đầu luyện công đi?”
Thạch Đầu hỏi “Ngươi không muốn biết vì sao ta đến Tĩnh Vương phủ à? Ta nói cho ngươi nha, thật ra là ta thấy một ông lão rất kì lạ, ta muốn đi theo ông ta coi coi xem sao đó.”
“Kì lạ thế nào?” Bạch Vô Thường nói. Trong Tĩnh Vương phủ có đại thần tôn quý, y không muốn quan tâm cũng không được.
Thạch Đầu thấy y mắc câu, đáy mắt hiện lên vẻ giảo hoạt. Nó giơ tay vẽ một nét gạch ngang với Bạch Vô Thường, nói “Ngươi mua mứt quả cho ta trước đi đã.”
Chuyện nói có một nửa, ai mà không nghẹn chết? Bạch Vô Thường thật muốn ấn đầu tên tiểu yêu này xuống bùn!
Lại nói Tĩnh Vương phủ, ông lão kì lạ kia quả là đã đi thẳng vào trong. Có điều, ông ta không đi cửa chính hay leo rào, mà là đi xuyên qua tường. Chuyện như vậy xảy ra trước mắt bao người nhưng tuyệt nhiên không có lấy một ai để ý.
Ông ta cứ đi mấy bước lại dừng, nhắm mắt lẩm bẩm, quẹo quẹo rẽ rẽ đến tận khi đến cổng Trúc viện mới mở mắt ra. Đứng trước cổng Trúc viện, ông lão chấn chỉnh lại bộ dáng đĩnh đạc, ẩn vào một góc tường để tiến vào trong viện. Thế nhưng, ông ta cũng không dám tiến vào quá sâu mà chỉ dám đứng ở xa xa phía ngoài cổng, thò đầu vào thăm dò.
Hạ phàm lịch kiếp không hiếm, đủ loại kiếp số muôn hình vạn trạng, có khi đến mấy trăm năm cũng không có người trùng nhau.
Lúc đầu nghe nói, Hoài Tuy Quân hạ phàm chỉ phải trải qua cuộc đời của phàm nhân, vậy mà đến bây giờ, lại bất ngờ dính vào tình kiếp. Chuyện này còn đáng sợ hơn cả chuyện Quảng Bình Quân hạ phàm làm đá lót đường hơn ba mươi năm!
Mà đáng sợ nhất chính là, đối tượng tình kiếp còn là yêu quái?
Ông lão nhìn cái sân trống rỗng, vô cùng kiên nhẫn chờ đợi.
Tiêu Tuy đi ra khỏi thư phòng, quanh người bao bọc một luồng khí lạnh.
Ông khẽ run lên. Không ngờ Tiên Quân trên trời lạnh lùng, sau khi hạ phàm vẫn không hề thay đổi.
Vậy mà tên tiểu yêu kia cũng dám chọc vào? Ông lão do dự, đột nhiên thấy Tiêu Tuy dừng bước nhìn về phía mình.
Tuy biết đối phương lúc này không thể thấy mình, ông lão vẫn cứng người, trốn sang một bên.
Chỉ trong một chớp mắt nhưng ông đã thấy lạnh từ đỉnh đầu xuống đến gan bàn chân!
Ông gần như khẳng định mà nghĩ “Nào có yêu quái nào chịu được chuyện này chứ? Lời đồn đúng là gạt người mà!”