Từ khi Thái Cực giáo khai tông lập phái tới nay đã 50 năm, ta làm tiểu sư muội cũng … được 50 năm.
Ta có năm sư huynh, Nhị sư huynh chết; Tam sư huynh chết; Tứ sư huynh chết; tiểu sư huynh không chết nhưng bị đần độn. Nam đệ tử trong phái chỉ còn lại duy mình Đại sư huynh! Vì để thể hiện sự quý giá của đại sư huynh, ta đã lén đặt cho hắn danh hiệu – “Quả trứng vàng” để biểu đạt mức độ “Anh minh thần võ, đánh đâu thắng đó” ở một số phương diện khác của hắn! A hahaha… haha cái con khỉ!
Đúng rồi, ta còn có một số sư tỷ, bởi vì nhân số quá đông đảo cho nên ta chỉ có thể mô tả sơ qua. Ta là đệ tử thứ mười lăm được sư phụ nhặt về dưới một gốc cây khô ở chân núi Thái Cực, sư phụ vẫn một mực đeo đuổi phong cách đơn giản nên đặt luôn tên ta là “Thập Ngũ”. Thật ra thì ta cảm thấy vốn sư phụ không hề có ý nhặt ta về làm gì để gia tăng gánh nặng kinh tế, nhưng ông già ấy nhìn các nữ đệ tử bên dưới như hoa như ngọc, mười ngón tay không dính chút nước mà lại phải chẻ củi nấu cơm nên rất đau lòng, vì vậy mới lượm ta đây – đứa trẻ mồ côi mà ngay cả cái tên cũng lười phí tâm tư đi đặt về.
50 năm như một ngày, trong giáo không hề có thêm người mới, cho nên ta vẫn phải đảm nhiệm chức vụ “tiểu sư muội”, sống kiếp trâu ngựa, ăn đồ như A Hoàng. A Hoàng là con chó sư phụ nuôi để trông cửa, nghe nói là chó tiên có mấy trăm năm đạo hạnh nhưng cho đến nay ngoại trừ việc một bữa ăn tới mười cân thịt (~5 kg) ra thì ta cũng không thấy có kỹ năng gì đặc biệt cho lắm, mấy ngày gần đây, nhìn vẻ mệt mỏi của nó ta đoán có lẽ nó sắp chết già rồi. Làm con chó, sống 50 năm cũng coi như sống thọ chết tại gia, đồng thời điều này cũng có nghĩa là vào một ngày không xa sắp tới ta có thể len lén lấy thêm chút thức ăn rồi.
“Thập Ngũ! Nước rửa mặt đâu?!!”
“Tới đây tới đây!!!”
“Thập Ngũ, mau tới đây chải đầu giúp ta!!!”
“Được rồi được rồi!!!”
“Thập Ngũ, áo choàng tắm của ta đâu?!!”
“Đây đây!!!”
“Bộp” Thập Tứ sư tỷ hậm hực vứt lược xuống bàn, má phẩn đỏ lên mày nhướn cao: “Lỗ tai muội điếc hay là già rồi lãng? Gọi nửa ngày mà bóng cũng không thấy đâu!”
Ta vừa bận rộn lau đi dầu bôi tóc trên tay vào vạt áo vừa nhỏ nhẹ giải thích: “Nha hoàn Linh Lung của Thập Nhị sư tỷ về thăm người thân, sáng nay gọi muội tới chải tóc cho …”
Lời còn chưa nói hết đã bị tiếng kêu chói tai như chuông ngân của sư tỷ cắt đứt: “Thập Nhị sư tỷ?! Tiểu tiện nhân này, lần trước quấy rầy chuyện tốt của ta với đại sư huynh, lần này còn có mặt mũi cướp người của ta?”
Đại sư huynh?! Ta vểnh tai lên, không được rồi, mấy ngày trước còn thấy hắn với Cửu sư tỷ mặn nồng, không ngờ đã sớm móc nối với Thập Tứ sư tỷ rồi. Chậc chậc, tính tình Cửu sư tỷ và Thập Tứ sư tỷ đều nóng nảy, không khéo hắn lại bị …
Trong ánh mắt lấp lánh vẻ hiếu kỳ của ta, Thập Tứ sư tỷ mới ý thức được việc mình vừa lỡ lời, mặt thoắt trắng thoắt đỏ, lắp bắp quay đầu nhìn vào gương, xua tay nói: “Đi đi, đi đi, còn đứng đó vô dụng làm gì nữa.”
Ta thở phào nhẹ nhõm chạy ra, chân phải vừa bước ra ngưỡng cửa chân trái vẫn còn ở bên trong liền nghe thấy tiếng sư tỷ quát chói tai: “Này!”
Mặt mày nhăn nhó quay lại, ta cố gắng lắm mới làm ra vẻ mặt tươi cười hỏi: “Sư, sư tỷ còn có gì căn dặn?”
“Nếu như lời nói vừa rồi của ta bị người khác biết …” Lược trong tay sư tỷ gãy thành hai nửa rơi xuống đất hóa thành vũng nước tím đen, tỏa ra bọt nước ùng ục. Thập Tứ sư tỷ cực kỳ tinh thông độc thuật, cho ta thêm mười lá gan cũng không dám gây hại cho tỷ ấy.
Sau khi tìm được đường sống trong cõi chết rời khỏi phòng Thập Tứ sư tỷ, đại nha hoàn Xảo Bích của Đại sư tỷ mỉm cười đi tới trước mặt ta: “Tiểu thư mời Thập Ngũ cô nương qua.” Trong cả Thái Cực giáo chỉ có người trong viện Đại sư tỷ là lễ độ gọi ta một tiếng “Thập Ngũ cô nương.” Tính tình đại sư tỷ dịu dàng, dạy dỗ người làm cũng vô cùng hiểu lễ nghi.
Xảo Bích cùng với tỷ tỷ sinh đôi của nàng ta đều là thủ hạ đắc lực dưới tay Đại sư tỷ, ngoại trừ thêu thùa may vá cực kỳ sống động, còn được Đại sư tỷ chỉ điểm chút linh thuật. Nghe đồn, ngày trước đại sư huynh còn cười nói với Đại sư tỷ muốn hai tỷ muội này tới chỗ mình. Dĩ nhiên đã bị Đại sư tỷ nhẹ nhàng từ chối.
Mọi người đều nói Thái Cực giáo ta nằm ở nơi hiểm yếu, lại được thêm mãnh thú trong núi bảo vệ, thật sự là dễ thủ khó công. Thật ra thì ta cảm thấy, điều bọn họ nói chẳng là gì cả, mà là bởi vì có đại sư huynh nên độ hung hiểm mới tăng lên gấp bội.
“Tự Dung lại làm khó muội?” Đại sư tỷ vẫn đang luyện chữ bên cửa sổ, trên gương mặt là tổng hòa của sự tĩnh lặng hòa nhã, trên đầu trên người cũng không hề nhiều phục sức như các sư tỷ khác, là một người khiến cho người ta hết sức thoải mái.
Ta ngượng ngùng nói: “Không phải đâu, là muội tới trễ.”
Sư tỷ gật đầu một cái, không biết là có ý gì, vẫn luyện chữ, một lúc lâu mà không nói gì.
Ta gãi gãi đằng sau gáy, cố lấy dũng khí nói: “Đại sư tỷ tìm muội có việc gì sao? Muội, muội … hôm nay phải tới sau núi đốn củi.” Càng nhìn Đại sư tỷ với khí chất thanh cao tựa như đại gia khuê tú ta lại càng mặc cảm tự ti, mọi người đều ăn gạo uống nước suối mà sao lại có sự khác biệt tới vậy?
“Năm nay tiểu sư muội cũng đến tuổi cập kê rồi phải không?” Đại sư tỷ đặt bút lông xuống, ngồi dậy thân thiết đi tới bên ta, mười ngón tay mảnh khảnh đưa ra hẳn là muốn nắm tay ta.
Ta phản xạ có điều kiện mà giấu hai tay vẫn còn dính dầu bôi tóc cho Thập Nhị sư tỷ ra sau lưng, bàn tay Đại sư tỷ cứ vậy mà lửng lơ giữa không trung. Ta lúng túng nặn ra một nụ cười, bàn tay ở sau lưng chà xát lau thật nhanh rồi nhanh chóng cầm lấy bàn tay cứng đờ của sư tỷ, nhiệt tình nói: “Lấy ngày sư phụ nhặt muội về thì đúng là năm nay đã cập kê.”
“Tiểu sư muội, muội xem muội cũng không còn nhỏ nữa.” Đại sư tỷ rốt cuộc vẫn là Đại sư tỷ, khóe miệng rút gân lập tức khôi phục vẻ bình thường, dắt ta tới tràng kỷ ngồi xuống: “Muội đã có tính toán gì cho sau này chưa?”
Sau này có tình toán gì ư? Ta ngơ ngác nhìn sư tỷ, nói luôn: “Chẻ củi, nấu cơm, giặt quần áo.” Chợt có một tia sáng lóe qua đầu, ta hết sức lo sợ thốt: “Có phải sư phụ lại có nhiệm vụ quan trọng gì muốn làm không? Đại sư tỷ, muội cầu xin tỷ, tỷ nói giúp muội với sư phụ, có đánh chết muội muội cũng không thể học được thuật ngự kiếm chỉ trong một ngày sau đó thay người vào hoàng cung trộm quốc bảo được đâu.”
Năm ngoái có một ngày vị sư phụ thần long thấy đầu không thấy đuôi đột nhiên đứng ở phòng bếp ngay trước mặt ta, râu trắng bay bay nói: “Thập Ngũ à, hôm nay trong giáo chúng ta không có ai, con thay vi sư làm chuyện này được không.”
Ta đang đầu đầy tro bụi sững sờ nhìn, nhánh củi trong tay run lên, chỉ một lát sau cả gian phòng đều tràn ngập mùi khét cháy: “Dạ?”
Hàng mày trắng của sư phụ trong khói bếp thoáng run lên, dường như đang vô cùng nhẫn nại nói tiếp: “Vi sư thấy hợp ý một món bảo bối trong hoàng cung.” Râu ông nhếch lên: “Trong tay hoàng đế có viên ngọc thạch hồng nê thượng phẩm, đồ nhi có thể thay vi sư đi lấy được không?”
Mặc dù từ thủa khai thiên lập địa đến nay mới có một lần sư phụ coi trọng ta nhưng ta chỉ có thể để cho ông thất vọng quay về. Là đệ tử nhỏ nhất trong Thái Cực giáo – môn phái tu tiên nổi danh thiên hạ, ta —- không có bất kỳ thiên phú tu tiên và… thiên phú trộm đạo nào. Hơn nữa nếu ta đoán không sai, viên ngọc thạch trong miệng của sư phụ chính là – ngọc tỷ truyền quốc trong truyền thuyết …
“Tiểu sư muội nói đùa.” Đại sư tỷ nghe lời ta nói mà bật cười chọc mũi ta trêu: “Nếu bình thường muội cũng nói chuyện hóm hỉnh thế này thì làm sao sư phụ có thể không thích muội được?” Dứt lời sư tỷ nhận lấy chén trà Xảo Bích đưa tới, ưu nhã thổi đi bọt trà, thỉnh thoảng nhìn ta mấy lần rồi đột nhiên phát biểu một câu kinh người: “Nhìn kỹ mới thấy, tiểu sư muội cũng là một tiểu mỹ nhân đấy.”
Ta đang vụng về cầm chén trà không kìm được “phụt” hết ra, sặc tới một phen chết đi sống lại, vất vả lắm mới bình ổn hơi thở, vỗ ngực nói: “Đại sư tỷ, tỷ đừng làm muội sợ.”
“Xem nha đầu muội này.” Sư tỷ che miệng cười khẽ: “Sư tỷ sao có thể hù dọa muội được?” Nụ cười còn chưa tan, sư tỷ đã lau miệng thở dài nói: “Thực ra sư tỷ vẫn luôn biết, muội sống ở đây cũng không được tốt lắm.” Nàng nâng chung trà lên, đôi con ngươi khẽ chuyển: “Ý định muốn kiếm tìm một đường ra cho muội của sư tỷ thực ra cũng là ý của sư phụ. Mặc dù bình thường sư phụ không gặp muội nhiều nhưng dù sao thì muội cũng là đệ tử nhỏ nhất của người, làm sao có thể không suy nghĩ cho muội đây?”
Sư phụ và sư tỷ muốn tìm đường ra cho ta, chính là – lập gia đình …
“Mặc dù Thái Cực giáo ta có mấy lần đoạt hạng nhất trong đại hội thí kiếm nhưng nói cho cùng, thời gian dựng giáo chưa lâu, căn cơ không vững. Trong giáo phần đông là nữ nhi, chỉ có một mình Đại sư huynh làm trụ cột, trong thời gian dài có thể chọc cho người khác kiêng kị, gây ra tai họa. Sư phụ đã suy xét rất lâu, quyết định chỉ có liên minh với phái bọn họ mới là thượng sách. Thượng Thanh môn ở Đông nam đã lập phái mấy trăm năm, cực kỳ có danh vọng, sư phụ … có ý để muội tới kết mối lương duyên với Thiếu chủ bên đó.” Đại sư tỷ dịu dàng êm ái nói tiếp: “Là đám hỏi giữa hai phái, hơn nữa Thượng Thanh môn còn nằm ở nơi đất lành chim đậu, lại là danh môn đại phái, tiểu sư muội gả tới chắc chắn sẽ không phải khổ sở.”
“Nếu như, nếu như muội không muốn gả thì sao?”
“Đến giờ tiểu sư đệ vẫn còn chưa có hôn phối nhỉ.” Cuối cùng Đại sư tỷ còn ám chỉ.