Sáng hôm sau, ta phục vụ bữa sáng cho Thập Tứ sư tỷ như thường lệ, nàng rạng rỡ cười tươi như hoa bảo: “Tiểu sư muội, nghe nói ngươi phải gả tới Thượng Thanh môn hả?”
“Vẫn còn chưa chắc chắn mà.” Ta ôm bàn ăn, khe khẽ đáp lại.
Bàn tay với các móng tay được nhuộm bằng đậu khấu của nàng phất qua phất lại ngay trước mắt ta: “Vậy ngươi cũng phải cẩn thận đấy, nhớ đừng gả qua đó. Nghe nói Thượng Thanh môn sừng sững mấy trăm năm ở giới Tu Tiên không suy là bởi tổ sư gia của môn đó là một đại yêu quái có pháp lực cao siêu, có tổ sư gia như vậy ắt Thiếu chủ bên đó cũng không khác mấy. Nói thế nào đi nữa, ngươi cũng là tiểu sư muội của ta, ta không muốn thấy ngươi gả qua đó chưa được mất ngày mà ngay cả xương cũng không còn, phải không?”Dứt lời, chính nàng cũng không nhịn được mà che miệng cười khanh khách. Mỹ nhân đúng là tuyệt, kể cả có cười nhạo người khác thì trông cũng vẫn đẹp.
Nàng cười được một lúc, lát sau rảnh rỗi ngắm nghía bàn tay, bảo: “Nhưng mà nếu sư phụ quyết tâm muốn gả ngươi qua đó, ngươi có thể làm gì được?” Nàng liếc ta một cái: “Ngươi đừng nghĩ tới chuyện đi cầu xin Đại sư tỷ, nàng ta ấy à, không có tốt như ngươi vẫn thấy đâu.”
Trên cõi đời này con người vẫn luôn là thứ khiến cho người ta không thể nhìn thấu. Thập Tứ sư tỷ bình thường đối với ta xấu nhất nhưng vào lúc này ta lại cảm thấy thứ nàng nói dù có nghe được hay không thì ít nhất đó không phải là nói dối. Thực ra không cần nàng nói ta cũng biết Đại sư tỷ nghe có vẻ dễ tính nhất thực ra lại là kẻ khó đối phó nhất. Bằng không trong giáo không thiếu các sư tỷ có dã tâm nhưng sao chỉ có mình nàng ta là vững vàng ngồi trên ghế đại sư tỷ mà không cách nào lay chuyển.
Đây chính là đạo sống chung giữa người với người, thật thật giả giả, hư hư thật thật, ta ở đây lăn lộn 50 năm mà vẫn không thể thấu triệt nổi. Ta cùng lắm chỉ có thể hiểu giữa những lúc tỉnh tỉnh mê mê đó, chứ không cách nào can đảm theo đuổi thứ mình thích như các sư tỷ, đến người mà mình chán ghét cũng có thể cười tươi nghênh đón. Đây thực sự là bộ môn học vấn quá mức cao thâm.
“Tiểu sư muội … thì ra muội ở đây …” Trong lúc ta đang âm thầm ai oán, giọng điệu biếng nhác lả lướt tựa cơn ác mộng cứ thế bay vào trong tai.
Ta giật mình, hận không thể vùi đầu vào trong đất.
“Đại sư huynh.” Thập Tứ sư tỷ vui vẻ reo lên, ta liếc thấy nàng vội vã sửa sang xiêm áo rồi búi tóc lên, hấp tấp ngượng ngùng ra nghênh đón, dỗi hờn trách: “Không phải hôm nay huynh nói muốn đi xem hoa đăng với Cửu sư tỷ sao?”
Đúng rồi, mặc dù người đảm nhiệm danh Tiểu sư muội là ta nhưng trong mắt đại đa số mọi người, tiểu sư muội chân chính đó là Thập Tứ sư tỷ chứ không phải ta. Ta cố gắng thu mình lại thật nhỏ trong một góc tầm thường, tránh để bị so sánh về sự tồn tại thấp kém đầy bi kịch này, cả cảm giác vừa đau vừa chua xót khi bị khinh thường bỏ quên. Lúc nào cũng là vậy, ta không cần phải đau lòng khó chịu thêm chút nào nữa.
Đại sư huynh đối với người khác luôn trưng ra dáng vẻ dịu dàng rạng rỡ, nâng lọn tóc dài bị xõa xuống dưới của Thập Tứ sư tỷ lên rồi hỏi thăm: “Hôm nay Cửu sư muội không khỏe nên từ chối rồi. Dạo này Thập Tứ sư muội có khỏe không?”
Cả người Thập Tứ sư tỷ như muốn hòa tan vào trong ánh mắt của Đại sư huynh, nàng đáp lại yếu ớt: “Vậy hôm nay Đại sư huynh có thể cùng muội …”
“Không rảnh.”
Ta nghe thấy hắn quyết tuyệt đáp lại như vậy sau đó lập tức cảm nhận được ánh nhìn mãnh liệt tới thấu xương ghim trên người ta, da ta trở nên tê dại: “Ta tới tìm tiểu sư muội.”
“Tìm tiểu sư muội?”
Tin tức kinh thiên động địa này đã truyền đi khắp cả Thái Cực giáo trong thời gian chưa nổi để uống cạn một chung trà. Ban đầu cuộc sống của ta chỉ có thể nói là gió tuyết hoành hành mà nay chính là nước sôi lửa bỏng, tất cả đều do một tay Đại sư huynh gây ra vậy mà hắn hoàn toàn không có chút cảm giác áy náy nào, cứ thế “ôm” ta ra ngoài.
“Muội làm nô tài thành quen rồi hửm?” Hắn ngoài cười nhưng trong không cười ôm ta rồi véo một cái ở ngang hông: “Thích phục vụ người khác như vậy thì từ nay về sau cứ phục vụ ta là được rồi.”
Ta cúi đầu không dám nhìn tới ánh mắt xung quanh, ngoan ngoãn cất lời: “Đại sư huynh, huynh đừng như vậy.”
“Làm sao?”
“Ta thế này sẽ càng khổ hơn nữa.” Ta bất đắc dĩ thú thật.
Hắn im lặng rồi ác độc tuyên bố: “Vậy thì cứ khổ nữa đi.”
Từ hôm đó về sau, ta thực sự phải ở lại trong viện của Đại sư huynh. Không biết hắn dùng biện pháp gì mà không hề thấy các sư tỷ khác tới tìm ta gây chuyện. Có một người lúc nào cũng xách mình theo, cùng với bên sư phụ và Đại sư tỷ hoàn toàn không có động tĩnh, càng như vậy ta càng sợ. Cứ bình bình yên ả như vậy nhưng không thể nào hay biết cuồng phong bão vũ lúc nào cũng có thể đổ ập xuống. Sau khi Đại sư huynh biết được suy nghĩ đó của ta, chỉ cười nhạo ta buồn lo vô cớ sau đó ném y phục thay ra cho ta rồi vào trong nội thất tĩnh tọa điều tức.
Nhận lấy xiêm y của hắn, ta xoa xoa chóp mũi. Hắn đưa ta vào và cũng thực sự coi ta như nha hoàn mà sai bảo, dường như đêm đó hắn chưa từng nói gì vậy.
“Ngươi không hỏi làm sao biết ta chưa chắc đã không thích ngươi?”
Ta đứng bên cạnh hồ nước nóng, chầm chậm chà lau xiêm áo, đây chẳng lẽ là phương thức biểu đạt tình cảm của hắn hay sao?
“Tiểu sư muội, tiểu sư muội.” Chẳng biết từ lúc nào Tử Thịnh sư huynh đã lén trèo lên tường viện, đáng thương than thở: “Mấy ngày nay đều là Thập Tứ sư tỷ đưa cơm cho ta, lâu lắm rồi không thấy muội, không phải muội bảo muốn đi cùng với ta sao?”
“Tiểu sư huynh Tử Thịnh, muội …” Ta buồn khổ đứng bên cạnh hồ: “Đúng là muốn đi nhưng mà ta vẫn còn thứ chưa lấy được…”
“Nàng sẽ không đi cùng ngươi đâu.” Đại sư huynh đột ngột xuất hiện sau lưng ta, nhìn Tiểu sư huynh Tử Thịnh một cách thâm trầm rồi cất giọng răn đe: “Ta đã thỏa mong muốn của ngươi, chớ lấn tới ranh giới cuối cùng của ta.”
Tiểu sư huynh Tử Thịnh mím chặt môi, cuối cùng đành im lặng tuột xuống khỏi bờ tường rồi biến mất.
Ta chớp mắt liền mấy cái, tỏ rõ vẻ hoang mang không hiểu. Đại sư huynh xoa đầu ta: “Ngoan, giặt quần áo đi, giặt xong ăn cơm.”
Mấy hôm sau, rốt cuộc sư phụ và Đại sư tỷ vẫn phải tìm tới cửa.
“Dù gì Thập Ngũ cũng là cô nương vân anh chưa gả mà bên Thương Thanh môn đã hạ sính lễ rồi.” Sư phụ hiền hòa nói với Đại sư huynh: “Chắc hẳn con chỉ nhất thời hứng thú với nó thôi, giữ lại bên cạnh thời gian này cũng đủ rồi phải không?”
Đại sư tỷ đứng bên nhẹ nhàng khuyên lơn: “Các sư muội trong giáo đông đảo, cũng không thiếu người có dung mạo xuất sắc so với tiểu sư muội, đệ cần gì mà không bỏ được?”
Sau quãng thời gian im lặng làm người ta hít thở không thông, ta đứng nghe lén sau khung cửa sổ sắp sốt ruột tới chết rồi thì một lúc lâu sau chợt nghe thấy Đại sư huynh lạnh nhạt đáp lại: “Sư phụ nói phải, vậy cứ theo lời sư phụ.”
Tâm trạng xao động bất an rốt cuộc đã lặng xuống rơi vào một khoảng vô định mịt mờ rét lạnh.
“Đây mới là suy nghĩ thực sự của Đại sư huynh sao? Hắn cũng muốn để ta gả tới đó?” Ta ôm xiêm áo đứng cạnh cửa, đôi mắt như không thể mở ra nhìn nhận mọi thứ. Dù vậy ta vẫn có thể thấy rõ tầm mắt của hắn chầm chậm hạ xuống.
Ta hít vào một hơi: “Được, ta gả.”
Từ hôm đó cho tới ngày xuất giá ta không còn trông thấy Đại sư huynh nữa, lúc Thập Tứ sư tỷ chuẩn bị đồ cưới cho ta thi thoảng sẽ châm chọc hắn đang cùng với một vị sư tỷ nào đó xuống phàm trần dạo chơi rồi lại cũng cô nương nhà nào đó dạo đêm không về. Nhưng những điều này chẳng liên quan gì tới ta, cho dù nàng ấy có dùng giọng điệu giễu cợt chua cay tới mức nào ta cũng không cảm thấy khổ sở gì lắm. Chạm vào lồng ngực nơi con tim, chỗ đó rất bình thản, tựa như chưa từng rung động. Ta vốn nên như thế …
“Ngươi đúng là đồ đầu gỗ.” Trước ngày ta gả, Thập Tứ sư tỷ ném khăn voan ra, chống má nhìn ta: “Bây giờ ta vẫn hoài nghi không biết ngươi có thích Đại sư huynh không?”
“Không, ta không thích.”
“Ừm, chẳng lẽ ngươi vẫn không có một chút rung động nào sao?”
“Ừ.”
“Tại sao?”
Chẳng thể ngờ có một ngày ta lại có thể nói chuyện với Thập Tứ sư tỷ một cách bĩnh tĩnh hòa nhã tới vậy. Ta gảy viên minh châu trên vành tai mình, ra vẻ đùa giỡn: “Bởi vì ta không phải là người mà, không phải người thì sẽ không có tim, sao rung động được đây?”
“Xì.” Nàng ấy không tin chút nào.
Ta nhoẻn cười, chuyển sang đề tài khác chứ không muốn dây dưa với chủ đề này mãi: “Thập Tứ sư tỷ, có cơ hội hãy rời khỏi Thái Cực giáo đi.”
Trong lúc nàng sửng sốt, ta đội mũ phượng lên: “Nơi này không phải là chỗ tốt lành.”