Ngày xuất giá hôm ấy, trời trong nắng ấm, Thái Cực giáo cũng treo chữ hỷ vải đỏ khắp các phòng như lễ cưới nơi trần gian. Ta ngồi trong xe rước dâu không nhìn thấy gì nhưng nghe giọng cũng thấy đó là một người có phẩm tính ôn hòa. Cho tới giờ, ta vẫn chưa gặp Đại sư huynh. Trái lại thì sư huynh Tử Thịnh cứ ai oán gọi bên ngoài xe: “Tiểu sư muội, tiểu sư muội.”
Trong nháy mắt đó ta chợt bùng lên cảm giác muốn vén rèm xe lên nhưng cuối cùng nó cũng bị lý trí chế ngự, ta chầm chậm dựa vào gối mềm. Nhớ tới lúc Thập Tứ sư tỷ cầm tay đưa ta lên xe, tần ngần thỏ thẻ: “Thật ra thì vẫn thấy nuối tiếc ngươi, dù sao ngươi cũng không phải vô dụng lắm, ít nhất thì chẻ củi với săn thú khá thuần thục.”
Xoa xoa mu bàn tay ấm áp, ta nhếch môi cười, đây là nơi ta lớn lên từ nhỏ, sao lại không quen thuộc đây?
Cười một lát mới phát hiện hai má đã nhuốm đầy dòng nước mắt nguội lạnh, rốt cuộc ta đây vẫn thấy không cam lòng.
Tiên cầm Thượng Thanh môn bay đi cực nhanh, chưa tới nửa ngày đã hạ xuống, đậu trên núi Thượng Thanh.
Chàng trai dịu dàng lễ độ lúc trước xuất hiện trước cửa xe, nói vào trong xe: “Quy định của Thượng Thanh môn, người mới vào phải yết kiến tổ sư gia trước đã, mời cô nương xuống xe.”
Ta chưa gả bao giờ nên cũng chẳng thấy quy định này có gì kỳ lạ, chỉ là không khỏi lo lắng hỏi lại: “Tổ sư gia nhà các người có ăn thịt người không?”
“…”
“Không, ta không ăn người, chỉ ăn cây quỳnh phương.” Giọng nói xen lẫn tiếng cười vang lên từ nơi xa mà cứ như sấm đánh ngay bên tai ta.
Khăn voan rơi xuống, người nọ bước xuống từ đám mây lượn lờ quanh đỉnh núi, mặc cẩm y tựa như trích tiên: “Tiểu sư muội.”
Thật ra thì ta không phải là Thập Ngũ hay tiểu sư muội của Thái Cực giáo, ta là một cái cây. Sống ba ngàn năm mà không chết, chết ba ngàn năm mà không lụi, cùng với ba ngàn năm bất diệt, cái cây Quỳnh phương như ta phải mất tới 9 ngàn năm mới công đức viên mãn, đứng lên hàng tiên ban. Ấy vậy mà ngay vào lúc ta sắp thoát thai hoán cốt thì chưởng môn Thái Cực giáo tới đây khai sơn lập phái, đưa lôi hỏa tới, thiêu hủy nguyên thân của ta. Mặc dù khi đó ta đã có thể hóa thành hình người nhưng lại thất bại ngay trong gang tấc khiến ta bất đắc dĩ bám vào Thái Cực giáo nghỉ ngơi dưỡng tức, tìm cơ duyên.
Đại sư huynh, cũng chính là tổ sư gia của Thượng Thanh môn bảo rằng lần đầu tiên hắn gặp ta không phải là ở Thái Cực giáo, ta suy nghĩ rất nhiều mà không thể nghĩ ra. Hắn nâng nhành hoa, thong thả tưới nước, gương mặt như họa: “Nàng là cái cây đầu gỗ vong ân phụ nghĩa, nàng có còn nhớ lúc mình vẫn còn là mầm cây nhỏ sắp chết khô trên núi Thái Cực, là ai ngày ngày ngậm Cam lâm tới đút cho nàng không?”
Ta kinh ngạc, giật mình hiểu ra: “Thì ra ngươi là con chim Côn Bằng kia?”
Hắn cúi người hôn lên mi mắt ta: “Tưới nước cho nàng, nàng chính là người của ta.
Ta oán hận đẩy hắn ra: “Tại sao ngươi không nói ban đầu người cho ta ăn là để chờ quả ta kết?”
“Giờ ta với nàng đã là phu thê, cần gì rạch ròi chi li tới vậy?” Hắn nói lảng đi.
Ta hừ một tiếng, sau đó lại hỏi: “Ngươi là người của Thượng Thanh môn vì sao lại vào Thái Cực giáo? Tên chưởng môn đó … không phải hạng tốt lành.”
“Dùng từ không phải hạng tốt lành để hình dung hắn là quá dễ dãi rồi.” Hắn nhướn mi, tay mơn trớn gương mặt ta: “Hắn cùng với cô ả “Đại sư tỷ” nuôi những đệ tử kia chỉ là để hút lấy công lực của bọn họ. Trường lôi kiếp năm đó mặc dù có thanh thế rất lớn nhưng trời cao có đức hiếu sinh, còn lâu mới nguy hiểm tới tính mạng. Các sư huynh trước nàng đều chết trong tay hai người bọn chúng, còn sư huynh Tử Thịnh của nàng cũng có chút thông minh, giả ngây giả dại tránh khỏi kiếp nạn. Về phần vì sao ta lại vào Thái Cực giáo …”
Hắn vuốt ve làn môi ta, nhìn bụi cây hoa nho nhỏ kia, mỉm cười cất lời: “Chẳng lẽ nàng không muốn trở về nguyên thân của mình sao?”
Ta nhìn theo tầm mắt hắn, sửng sốt thốt: “Chẳng lẽ ngươi đã trộm được nó từ tay lão già kia rồi sao?”
Hắn bất mãn đáp trả: “Trộm gì mà trộm? Ta đây quang minh chính đại cầm về, lúc đó hắn còn đang có ý định lấy tiên thân 9 ngàn năm của nàng đi luyện đan đấy.”
“Vậy hắn đâu?” Ta hoài nghi hỏi tiếp.
Hắn hôn ta một cái: “Bị ta ăn rồi.”
“…”
Ta nằm trong lòng hắn một lát sau đó lại không an phận chọc chọc hắn: “Vậy tiểu sư huynh Tử Thịnh thì sao?”
“Nàng cho rằng hắn là một người đơn giản hả? Hắn giấu tài nhiều năm như vậy chính là chờ ngày báo thù. Ta chữa bệnh cho hắn còn hắn nói cho ta biết khẩu quyết mở mật thất luyện đan của chưởng môn Thái Cực giáo ta mới tìm được nơi ẩn thân của lão già kia.” Hắn lười nhác vỗ về ta: “Tiểu sư muội, nàng đừng nghĩ nhiều nữa, cứ ngoan ngoãn …” Hắn không nói thêm gì nữa, mắt liếc liếc dò xét ta.
Ta không hiểu gì nên hỏi hắn: “Ngoan ngoãn làm gì?”
Hắn kề sát vào bên tai ta: “Sinh cho ta thêm tiểu sư điệt.”
HẾT