Tiểu Thư Cưới Vợ

Chương 232: Bảo bối, chờ ta!




Nghe tiếng ồn ào náo nhiệt dưới lầu, hai người ngồi trong bao sương nửa khép trên lầu ba, Vân Khoảnh Dương mỉm cười nhìn vật nhỏ đối diện: “Vũ Nhi, sinh ý không tồi nha, xem ra đệ thực sự có khả năng thiên phú đây.”
Vân Phi Vũ chỉ cười không nói, y không thể nói cho nam nhân biết rằng ở thế giới của y, mấy thứ kia căn bản chỉ là việc buôn bán bình thường tới nỗi không thể bình thường hơn, cho dù có nói thì hắn cũng sẽ chẳng tin.
Quét dầu lên vỉ nướng, sau đó đưa những miếng thịt bò cùng thịt dê thái mỏng đặt lên trên, chỉ chốc lát sau đã thấy hương thơm tỏa ra bốn phía.
“Thịt nướng? Bất quá, đây là lần đầu tiên ta thấy phương pháp nướng như vậy.” Vân Khoảnh Dương tò mò dõi theo từng động tác của y. Nhìn miếng rau xanh bao thịt đã được chấm nước tương đưa tới trước mặt mình, hắn chớp mắt khó hiểu: “Cho ta?”
“Đúng, huynh nếm thử chút đi.” Vân Phi Vũ nhìn hắn đầy mong chờ, vốn muốn làm thịt bò bít-tết, nhưng cách làm món ăn đó thực sự rất phức tạp, y liền nghĩ tới món thịt nướng mà mình đã từng được nếm qua, đơn giản hơn rất nhiều.
Vân Khoảnh Dương đưa tay tiếp nhận, nhìn lá rau xanh xanh quét dầu, khẽ nhíu mày: “Vũ Nhi, cái này… lá này cứ ăn luôn như vậy sao? Không cần nướng chín?”
Vân Phi Vũ cười hì hì nhìn hắn: “Nướng chín rồi ăn sẽ không ngon, huynh nếm thử xem có hợp khẩu vị không.”
Vân Khoảnh Dương thử cắn một miếng: “Thì ra lá cây ăn sống sẽ có hương vị này? Vị thịt phối hợp với nước tương, tựa hồ… cũng không tệ lắm.”
Nhìn hắn ăn xong, đôi mắt Vân Phi Vũ tỏa sáng, nhìn hắn: “Thế nào?”
Vân Khoảnh Dương suy nghĩ: “Hương vị cũng không tệ lắm, nhưng ăn lá cây như thế này không… Uhm… ta nghĩ không tốt cho lắm.”
Hiện tại Vân Phi Vũ cũng đang đắn đo, dù sao nơi này chẳng giống ở hiện đại, mọi người không quen ăn rau sống kèm thịt.
Thấy vẻ mặt vật nhỏ buồn bã, Vân Khoảnh Dương cười cười: “Từ từ sẽ ổn. Kỳ thực, ngẫm lại cũng thấy rau cùng trái cây không khác biệt lắm, đều được trồng lên từ đất, đương nhiên có thể ăn sống, có thể hương vị không bằng trái cây cho nên mọi người mới nấu chín để ăn.”
Nghe nam nhân nói vậy, Vân Phi Vũ cảm thấy rất đúng, lập tức vui vẻ hẳn lên: “Dương, huynh không quen ăn rau sống vậy thì ăn thịt đi, chấm với nước tương này nè. Nước tương này ta nghiên cứu lâu lắm mới hoàn thành đó.”
Nhìn trên bàn bày bảy tám chiếc đĩa nhỏ, Vân Khoảnh Dương mỉm cười gật đầu.
Chỉ ăn thịt không cũng cảm thấy ngấy, hắn bắt đầu dùng rau xanh gói thịt để ăn, cảm giác cũng không tệ lắm. Nhấp một ngụm rượu có thả băng bên trong, dùng khăn ướt lau tay, hắn nhìn vật nhỏ đối diện đang không ngừng hưng phấn: “Bảo bối, đệ không ăn hả?”
“Ăn chứ, vừa nướng vừa ăn.” Vân Phi Vũ ngẩng đầu nhìn hắn: “Ủa, huynh không ăn nữa sao?”
“Ăn nhiều như vậy khiến bụng ta no lắm rồi.” Nam nhân cười nhẹ.
“Uhm, vậy mới được.” Vân Phi Vũ điểm đầu thật nhẹ, sau đó lật vỉ nướng vài lần, thấy thịt bên trong đã hiện màu vàng ươm liền gắp hết vào bát, sau đó cúi người đóng nắp lò lại. Đánh chén xong xuôi chỗ thịt nướng kia lại nhấp rượu trái cây trong chén, xoa xoa miệng: “Ăn xong rồi.”
Vân Khoảnh Dương tủm tỉm nhìn y, thỉnh thoảng lại thấy ánh lửa thoáng hiện qua đáy mắt. “Bảo bối no rồi sao?”
“Uhm, no lắm.” Vân Phi Vũ gật đầu, sau đó nói: “Dương, lần tới ta sẽ dùng phương pháp khác để nướng thịt cho huynh ăn.”
“Được.” Nam nhân cười nhẹ, sau đó nhìn y chằm chằm: “Bảo bối, đệ no rồi thì đút cho ta ăn được không?”
“?” Vân Phi Vũ ngẩn người, đến khi thấy ánh lửa chớp động trong mắt nam nhân, thầm nghĩ không ổn, lập tức xoay người muốn phóng ra khỏi phòng.
Đột nhiên cảm thấy trước người có một cơn gió nhẹ thổi qua, sau đó thân thể bị cuốn lấy, cả người bị áp chặt lên tường, nam nhân thì thầm bên tai: “Bảo bối, như vậy là không tốt đâu. Sáu ngày nay đệ đã không cho ta đụng tới rồi, có phải cũng nên thỏa mãn ta một chút không đây.”
Vân Phi Vũ nhỏ giọng cầu xin: “Dương, đừng làm ở đây, buổi tối, buổi tối về phòng rồi huynh muốn thế nào cũng được, nha?”
“Không được!” Cách lớp vải mỏng, nam nhân dùng hạ thân cường ngạnh cọ xát lên tiểu huyệt của y, ghé sát bên tai y thổi một hơi nhiệt khí: “Ta muốn làm ở trong này!”
“Huynh… biến thái!” Vân Phi Vũ đã sớm tức điên. Sau lần đó, dường như nam nhân lấy việc ‘hành sự’ ngoài giường làm lạc thú, từ bàn đến ghế, từ ghế đến mặt đất, từ mặt đất lên tới nóc phòng, có lúc còn thường xuyên mượn cớ ngắm sao để ra ngoài ‘dã chiến’. Càng ngày y càng không hiểu nam nhân đang nghĩ gì, chỉ cảm thấy hắn ngày càng biến thái.
Vân Khoảnh Dường cười khẽ, liếm vành tai y, nói: “Ta cũng chỉ biến thái với một mình đệ thôi, ai kêu bảo bối của ta mê người như vậy chứ.”
Cảm giác hạ thân chợt lạnh, biết quần đã bị cởi, nghe được tiếng có người bước lên lầu, Vân Phi Vũ vô cùng căng thẳng, lại tiếp tục nhỏ giọng cầu xin: “Dương, cầu huynh mà, đừng ở trong này, nếu có người bước vào thì làm sao đây?”
“An tâm, sẽ không.” Vuốt ve hai khỏa hồng anh nhỏ nhỏ trước ngực vật nhỏ, nhưng hắn đã quên mang theo dược cao bên người, đảo mắt nhìn một lượt, thấy chén dầu nhỏ, nhãn tình sáng lên.
Nhìn vật nhỏ vẫn không ngừng giãy dụa như trước, đặt tay điểm huyệt nói của y, sau đó đi tới bên cạnh bàn đem dầu đổ vào lòng bàn tay, thoa đầy hai tay. Một tay vươn tới phía sau vật nhỏ để mở rộng, tay còn lại đặt ở phân thân đã cứng rắn của mình.
Cảm giác đã không sai biệt lắm, hắn nâng cánh mông vật nhỏ lên, tách ra. Phân thân đứng trước huyệt khẩu khống chế không nổi, dục vọng chiếm đóng cắn nuốt tựa như cuồng phong đánh úp lại, mạnh mẽ kiềm chế cảm giác nóng vội trong lòng, chậm rãi đẩy mạnh.
“Còn có thể chống đỡ được bao lâu?” Nhìn bảo bối trước người, hắn bi ai, nhưng thân thể lại dị thường phấn khích. Hắn còn có thể chống đỡ được bao lâu? Dục vọng điên cuồng trong cơ thể ngày càng khó khống chế, hắn biết rõ, độc dược sắp không thể kiềm hãm được nữa.
“Vũ Nhi, Vũ Nhi, Vũ Nhi…” giọng nói nhẹ nhàng màn theo ái tình say đắm, muốn y, muốn vĩnh viễn được ở bên y, nhưng đến tột cùng, hắn còn có thể ở bên y được bao lâu? Không muốn tách ra, cả đời này cũng không muốn chia lìa!
“Lão bản, lão bản!” Theo tiếng hét lớn, tiếng bước chân ‘cộp cộp cộp’ cũng truyền tới, Vân Phi Vũ bừng tỉnh, nhưng cơ thể vẫn bị trừu sáp mạnh mẽ, từng đợt khoái cảm tựa như những cơn sóng men theo xương sống lan tràn khắp cơ thể.
“Có chuyện… gì?” Ngăn chặn tiếng rên rỉ đầy ma lực, Vân Phi Vũ thốt mấy từ này qua kẽ răng.
“Rau quả chưa được đưa tới, còn nữa, thịt cũng dùng hơn phân nửa rồi, ngài xem nên làm sao bây giờ?”
Nghe thấy người nọ ngừng bước, Vân Phi Vũ thở phào nhẹ nhõm, nhưng nam nhân tựa hồ càng thêm hưng phấn, va chạm càng thêm mãnh liệt khiến y tự che miệng mình lại, sợ bản thân phát ra tiếng.
“Lão bản?”
Tiếng bước chân lại vang lên, Vân Phi Vũ căng thẳng cứng người lại, cảm nhận được người nọ hung hăng tiến tới, đột nhiên đứng phía sau mình khẽ rung động, thoáng thở dốc, y lập tức lên tiếng: “Không sao, thịt cùng rau quả sẽ nhanh chóng được đưa tới, không cần lo lắng.”
“Vâng.” Người nọ ngừng một chút, ngay sau đó lại nói: “Lão bản, có phải ngài không thoải mái hay không, nghe giọng của người…”
Sợ người nọ tiến lại, Vân Phi Vũ lập tức giải thích: “Không sao, ta không sao, chỉ là cổ họng hơi khô, uống chút nước sẽ ổn.”
“Vâng, vậy ta đi xuống đây.”
Tiếng bước chân xa dần, rốt cuộc Vân Phi Vũ cũng trầm tĩnh lại, thân thể mềm nhũn lả đi.
“Bảo bối.” Vân Khoảnh Dương ôm lấy thân thể y.
“Hỗn đản, đã nói với huynh là không được làm ở trong này mà huynh vẫn làm.” Vân Phi Vũ tức giận trừng mắt.
“Đã biết, sau này sẽ không làm ở đây là được.” Nói như vậy, chân nam nhân lại đưa phân thân mình tiến vào cơ thể y, khóe môi gợi lên nụ cười tà mị: “Vậy thì hôm nay phải làm cho đủ.”
“Hỗn…. Uhm…”
Ôm vật nhỏ đã chìm vào giấc mộng vì mệt mỏi, Vân Khoảnh Dương trìu mến vuốt ve gương mặt y, ánh mắt chan chưa yêu thương mãnh liệt cùng quyến luyến không rời.
Đột nhiên, cơn đau trong đầu như muốn nổ tung. “Lại tới nữa sao?” Hắn cố nén đau đớn, nhẹ nhàng đặt vật nhỏ lên ghế, đi sang một bên, khoanh chân ngồi vận công.
Một lúc sau, Vân Khoảnh Dương lau mồ hôi trên trán, sắc mặt tái nhợt, thân thể có chút bất ổn, nhìn bảo bối vẫn ngọt ngào say ngủ, tâm hắn đau đớn. “Ta còn có thể chống đỡ được bao lâu? Còn có thể ở bên bảo bối được bao nhiêu thời gian? Thật vất vả mới tìm được hạnh phúc, vì sao vẫn không thể hưởng thụ cảm giác hạnh phúc này? Là bởi vì ta tạo nghiệt quá sâu cho nên lão thiên gia mới trừng phạt ta như vậy? Nhân quả báo ứng, chắc chắn là nhân quả báo ứng.”
Dẫu có như vậy, hắn cũng không muốn buông tay, không thể buông tay, không thể cứ như vậy mà buông tay. Hắn hít một hơi thật sâu, ổn định tâm trạng hỗn loạn, đi về phía người mình yêu thương nhất, nhẹ nhàng đẩy vai y: “Bảo bối, bảo bối tỉnh dậy đi, chúng ta nhanh trở về khách ***. Ngoan, mau thức dậy.”
Mơ mơ màng màng mở mắt ra, đối diện chính là vẻ mặt tái nhợt của nam nhân, cơn buồn ngủ của Vân Phi Vũ lập tức tan biến, lo lắng nhìn hắn: “Dương, huynh lại đau đầu?”
Biết không thể dối được, Vân Khoảnh Dương gật đầu, sau đó cười nói: “Không sao cả, chỉ đau một lúc thôi. Ta đã vận công ngăn chặn lại rồi.” Vân Khoảnh Dương sủng nị vuốt ve gương mặt y, lại nói: “Ta đã nói sẽ không dối gạt đệ, đương nhiên ta sẽ không lừa đệ.”
“Uhm… ta nghĩ tự mình phải tới phụ cận Phượng Hoàng sơm một chuyến. Người của huynh đi lâu như vậy vẫn chưa tìm được, ta thấy ta đi tới đó còn khả thi hơn.” Vân Phi Vũ lẩm bẩm.
“Đệ đi rồi, vậy tửu *** phải làm sao?”
“Không phải còn có huynh ở đây hả? Huynh thay ta quản lý nơi này, được không?” Vân Phi Vũ nhìn hắn nịnh nọt.
“Không được!” Vân Khoảnh Dương lập tức cự tuyệt, sau đó vuốt lên gương mặt thất vọng của y: “Người của ta tìm lâu như vậy cũng không được, đệ có thể cam đoan là mình tìm được? Hơn nữa, ngày mai ta sẽ rời khỏi đây một thời gian, cho nên đệ phải tự mình quản lý tửu ***.”
Vừa nghe vậy, Vân Phi Vũ bật thốt lên: “Đi đâu? Huynh muốn đi đâu?”
“Tới Tát Lan thành một chuyến, có mối sinh ý lớn cần bàn bạc nên ta phải tự mình tới đó, có thể tốn tới nửa tháng.” Nam nhân lưu luyến nhìn y.
Thấy vật nhỏ đột nhiên trầm mặc không nói, hắn lập tức trêu ghẹo: “Thế nào, còn chưa đi đã nhớ ta? Không nỡ sao?”
“Uhm, đúng là không nỡ.” Vân Phi Vũ thẳng thắn, tiến lên ôm lấy thắt lưng hắn: “Dương, ta thật sự không nỡ, nhưng ta nhất định sẽ làm thật nhiều đồ ăn ngon chờ huynh trở về. Vậy nên huynh phải sớm trở về đó, biết không?”
“Được, ta sẽ mau chóng trở về.” Vân Khoảnh Dương ôm y thật chặt, đau lòng không nguôi: “Bảo bối, bảo bối của ta, ta càng không nỡ rời xa đệ, nhưng nếu hiện tại không rời đi, ta sợ đến một tháng cũng không kiên trì nổi. Bảo bối, chờ ta!”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.