Ta thở hồng hộc chạy tới quầy hàng nhỏ.
Ta đưa chiếc vòng ngọc mà dì tặng cho bé gái, đồng thời liên tục bảo đảm sau khi học xong tuyệt đối sẽ không bày quầy bán hàng ở trên năm con phố gần đây, em ấy mới đồng ý nhận ta làm đồ đệ.
Thế là, mấy ngày tiếp theo, ta ngày ngày đi sớm về trễ, đi theo bé gái vừa học nghề vừa mở quầy, vô cùng nhiệt tình.
Ban đầu bé gái chê ta không khéo léo, nhưng ta không hề để ý, cười ha ha tiếp thu tất cả, dần dần cả hai chung đụng giống như chị em ruột vậy.
Ở trong thâm trạch cao viện lâu rồi, ta mặc váy vải bố cài trâm mộc, không son không phấn ngồi bên đường, tay làm việc không hề dừng lại, thỉnh thoảng cười nói hai câu, ngược lại có sự thoải mái tự do của năm tháng tốt đẹp.
Hôm nay, giữa đường có một chiếc xe ngựa kéo hàng bị kinh sợ, con ngựa hí lên xông về phía bọn ta, người qua đường rít gào lên.
Ta kêu một tiếng “Sư phụ”, nhào qua ôm lấy bé gái, bảo vệ em ấy dưới thân mình.
Con ngựa miễn cưỡng dừng lại ở nơi cách bọn ta nửa mét.
Hai bọn ta hoảng sợ nhìn lại, cương ngựa bị một chàng trai cao lớn dùng một tay níu lại.
Mặt trời treo cao trên đỉnh đầu hắn, hắn đứng ngược sáng, không thấy rõ mặt.
Chỉ cảm thấy là một chàng trai có thân hình cao lớn tráng kiện, trước mắt chỉ thấy nửa người dưới của hắn, vạt áo tím viền vàng chiết xạ ra từng ánh sáng vàng, vừa nhìn đã thấy cao quý không tả nổi.
Bên cạnh có hộ vệ nhanh chóng chạy đến, vây quanh hắn.
Người nọ lẳng lặng đứng trong vầng sáng một lúc, dường như đang nhìn bọn ta.
Ta có lòng nói một tiếng cảm tạ ân cứu mạng, chưa đợi ta mở miệng, người đó đã không nói một lời mà xoay người nhảy lên một chiếc xe bốn ngựa kéo có lọng che, hộ vệ xếp hàng chạy phía sau, thanh thế hùng vĩ, phút chốc rời đi.
Bé gái thò đầu ra khỏi ngực ta: “Em biết chiếc xe ngựa đó.”
Ta bật cười: “Người đó vừa nhìn là biết nhân vật cao không với nổi, làm sao em biết được?”
“Trong khoảng thời gian này, ngày nào hắn cũng đi qua con đường trước quầy hàng của em hai lần.”
“Chị chưa từng chú ý tới sao?”
Ta lắc đầu: “Có sao?”
*
Dì ra lệnh cho ta cùng đi đến tiệc ngắm hoa của phủ An Quốc.
“Lần này An Quốc Công đãi tiệc, nói là ngắm hoa, thật ra là chọn cháu dâu.”
“Các công tử tiểu thư có chút mặt mũi trong Kinh Thành đều sẽ tham gia, khó tránh khỏi tiểu thư nhà nào đó nhìn trúng Kim An. Con đi cùng hắn, bày ra tư thái chính thất tương lai, chặt đứt suy nghĩ của mấy người đó đi!” Trong lòng ta tính toán thành phẩm và doanh thu của giỏ trúc trong hai ngày này, nghe tai này ra tai kia, chỉ lúng túng gật đầu.
Mãi đến khi dì lấy ra một bộ váy gấm Vân Nam hoa văn chìm xinh đẹp, lệnh cho ta mang đi, ta mới giật mình, hổ thẹn nói:
“Con có quần áo để mặc, không cần tặng con nữa đâu, dì khách sáo quá rồi!”
Dì liếc ta một cái.
“Tặng mày à? Nghĩ hay lắm!”
“Đây là bảo bối áp đáy hòm của tao, lúc dự tiệc mày mặc vào thì nhất định có thể khiến mọi người kinh ngạc, trấn áp đám tiểu thư Kinh Thành này, cũng khiến bọn nó biết được thái độ của chủ mẫu phủ Thượng thư ta.”
Ngày dự tiệc, dì cố ý phái hai người hầu chưng diện cho ta từ đầu tới chân, nói chung là khi vén màn đi lên xe ngựa, cùng Chu Kim An bốn mắt nhìn nhau, hắn thật sự đã mất hồn trong phút chốc.
Trên đường đi, hắn im lặng ít nói, vẫn luôn nghiêng đầu nhìn ngoài xe.
Mấy ngày nay ta cả ngày chạy ra ngoài đường, gần như không chạm mặt hắn.
Hắn không nói lời nào, ta cũng không nói, trong lòng vẫn đang hỗn loạn tính toán sổ sách.
Sau khi dừng xe, hắn xuống trước, ta đi theo sau bước xuống.
Ngẩng đầu lên thì thấy hắn đưa tay để ngang trước mặt ta.
Ta sửng sốt.
Dù thế nào cũng không phải là muốn đỡ ta xuống xe đâu nhỉ?
Mặt trời mọc đằng Tây à?
Hắn thấy ta xuống xe nhanh như vậy thì cúi mặt thu tay lại, không nói gì.
Tiệc ngắm hoa được tổ chức ở bên hồ, người đã đến không ít, các công tử tiểu thư đều ăn mặc lộng lẫy, cảnh tượng đẹp đẽ náo nhiệt.
Ta đi theo sau Chu Kim An, chậm rãi bước đi thong thả, thoáng chốc hấp dẫn không ít ánh mắt.
Cũng có các quý nữ đỏ mặt không ngừng nhìn lén Chu Kim An.
Cũng có các công tử thế gia nhìn thẳng vào ta.
Nhiều hơn nữa là tiếng bàn luận xôn xao:
“Đây chính là tiểu thư đụng tường Nam đó của phủ Thượng thư à? Vậy mà lại xinh đẹp như vậy!”
“Hơn nữa sao nàng ta lại mặc cùng một kiểu y phục với Nguyễn tiểu thư vậy… Mọi người đều biết Thám hoa lang có ý với Nguyễn tiểu thư, chẳng lẽ là cố ý tới đọ nhan sắc à?”
“Nếu như nói đọ thì cũng đọ được đó, hình như so với Nguyễn tiểu thư thì chỉ có hơn chứ không kém.”
“Vậy thì thế nào? Nhan sắc là vô dụng nhất! Vị này thanh danh không tốt, so với cô Nguyễn thì như một trời một vực, chẳng trách Thám hoa lang ghét bỏ nàng ta.”
Chu Kim An tìm chỗ ngồi, ta đang muốn ngồi xuống sát bên cạnh thì An Thế tử đã cười tươi rói đến chào hỏi.
Ánh mắt hắn sáng ngời nhìn ta chăm chú, mặt hơi đỏ lên, nghiêm túc hỏi ta có thích ăn gì không, còn nói sau bếp có rượu trái cây ngon, có muốn mang một ít về hay không.
Ta nhất thời đứng cũng không được mà ngồi cũng không xong, đành phải mỉm cười nghe hắn nói hết câu này đến câu khác.
Không dễ gì mà An Thế tử mới bị người ta gọi đi, ta ổn thỏa ngồi xuống, lại thấy Chu Kim An ở bên cạnh, sắc mặt vô cùng u ám.
“Trong trường hợp thế này thì bớt hành động lỗ mãng lại, đừng làm trò cười cho người khác.” Giọng nói của hắn lạnh đến mức như kết một lớp băng.
Ta im lặng một chút, không nhịn được hỏi:
“Anh họ cho rằng vừa rồi em đối đáp như thế nào thì mới được xem là thỏa đáng?”
Ta xin thề là ta thành tâm đặt câu hỏi, Chu Kim An lại cau mày, ánh mắt nặng nề liếc nhìn ta một cái.
Nguyễn Tố Tâm tư thái xinh đẹp đi qua dưới sự chen chúc của một đám quý nữ.
Trên người nàng ta quả nhiên mặc chiếc váy hoa gấm Vân Nam cùng kiểu với ta.
Ánh mắt các quý nữ nhìn ta đều mang theo sự mỉa mai, giống như đang chế giễu ta không biết lượng sức, lại dám so vai với đệ nhất thục nữ Kinh Thành.
Nguyễn Tố Lâm lại nở nụ cười sáng tỏ, không hề xấu hổ và ngượng ngùng khi đụng hàng, cười mỉm nói: “Lần đầu tiên Trang tiểu thư tham gia yến hội, Kim An phải săn sóc em họ cho tốt mới đúng.” Chu Kim An khôi phục dáng vẻ điềm đạm lễ độ, đứng dậy chào hỏi với các quý nữ.
Yến hội đang náo nhiệt, Nguyễn Tố Tâm nhận ý tứ của An Quốc Công và phu nhân, ở trước mặt mọi người hiến một khúc đàn tranh “Phượng Cầu Hoàng”.
Tiếng đàn du dương uyển chuyển, như khóc như kể, khúc nhạc kết thúc, mọi người đều khen ngợi.
Phu nhân An Quốc cười vui vẻ, bảo an Thế tử tặng cho Nguyễn Tố Tâm đóa hoa mẫu đơn kiều diễm nhất làm phần thưởng, rõ ràng là có ý tác hợp.
An Thế tử lại bất động, ánh mắt luôn liếc nhìn về phía ta.
Khung cảnh lập tức hơi xấu hổ, trên khuôn mặt vẫn luôn đoan trang ưu nhã của Nguyễn Tố Tâm cũng lộ ra chút vết nứt.
Chu Kim An đột nhiên đứng dậy, ngẫu hứng làm một bài thơ về khúc nhạc vừa rồi, biểu đạt sự ca ngợi và kính nể, đồng thời lấy mẫu đơn, tao nhã lịch sự mà tặng cho Nguyễn Tố Tâm.
Nguyễn Tố Tâm mỉm cười nhận lấy, hào phóng cắm lên búi tóc của mình.
Mọi người đều vỗ tay, khung cảnh cuối cùng cũng khôi phục lại như thường.
Ta nhìn thấy mà vui tai vui mắt, say sưa ngon lành.
Đây mới là tài tử giai nhân cầm sắt hòa minh, xứng đôi vừa lứa đó!
Vừa ngước mắt lên, lại thấy mấy ánh mắt nhìn ta, xen lẫn các loại mỉa mai, chế giễu, khinh thường… Lúc này ta mới bừng tỉnh, cảm thấy mình cũng được xem như là một nửa người trong cuộc.
Nghĩ đến hành vi như thằng hề trong ba năm nay, ta nhất thời cũng cực kỳ hổ thẹn.
Lúc tự do ngắm hoa, ta không đi theo Chu Kim An, cũng không thân với những người khác nên đi dạo một mình, bất giác đã đi đến bên hồ.
Nguyễn Tố Tâm xuất hiện bên cạnh một gốc cây liễu, lẳng lặng nhìn ta.
Ta đang muốn hành lễ thì nàng ta ấm giọng mở miệng:
“Lòng ta thích Kim An.”
Ta sửng sốt, không biết nàng ta đột nhiên nói lời này là có ý gì.
Nàng ta ưu nhã cười, tự mình nói tiếp:
“Dù chưa từng trao đổi tâm ý với hắn nhưng có lẽ hắn cũng thích ta.”
“Ta vẫn luôn biết trong phủ hắn có một vị tiểu thư đụng tường Nam, đồng thời cũng không xem là chuyện to tát, phẩm tính hắn cao khiết, ta biết hắn nhất định sẽ không bị loại con gái như cô làm loạn tâm cảnh.”
“Nhưng hôm đó nhìn thấy cô mới biết cô xinh đẹp như vậy.”
“Sau này ta nhất định sẽ gả vào phủ Thượng thư làm chủ mẫu, có cô ở đây chung quy cũng là một tai họa ngầm, không phải ta lo lắng Kim An không chịu nổi sự hấp dẫn, mà là vị di nương không ra hồn trong phủ hắn nhất định sẽ nghĩ đủ loại biện pháp nâng đỡ cô.”
“Từ nhỏ ta đã khắc khổ chăm học, nhận được sự dạy bảo của nhiều danh sư, học thức, kỹ nghệ, phép tắc, không có cái nào không đứng đầu trong Kinh Thành, nếu như gả qua đó thì nhất định không thể bị mấy người như các cô làm mất mặt được.”
Từ đầu đến cuối, giọng điệu nàng ta đều bình thản, vẻ mặt dịu dàng.
Lời nói thẳng thắt như vậy, đương nhiên là vô cùng tự tin, tuyệt đối không sợ ta tiết lộ lời nàng ta nói ra ngoài.
Dù sao nàng ta cũng là quý nữ cao cao tại thượng, ta là kẻ bị chế giễu chê cười.
Ai lại đi tin ta mà không tin nàng ta chứ?
“Nguyễn tiểu thư.”
Ta hít vào một hơi: “Có thể cô không tin, thật ra ta đã không còn tâm tư với anh họ nữa, nếu cô đồng ý chờ thêm một chút thì có lẽ ta đã rời đi rồi, đến lúc đó cô và anh họ -”
Nguyễn Tố Tâm che miệng cười thành tiếng.
Nàng ta vừa cười vừa lắc đầu: “Cô là đồ ngốc nên xem người khác cũng là đồ ngốc sao? Cô xài trăm phương ngàn kế lâu như vậy, cơ hội tốt như phủ Thượng thư như vậy mà cô lại từ bỏ một cách vô ích sao?”
Ta bất đắc dĩ nhìn nàng ta: “Thật ra là thật đó…”
Nàng ta dừng cười, khôi phục dáng vẻ đoan trang thận trọng, dịu giọng nói: “Trang tiểu thư, ta nghĩ ra một biện pháp.”
“Cô theo đuổi anh họ, yêu mà không có được bởi vì ghen mà sinh hận ra, cho nên làm ra hành vi không lý trí lắm, như vậy, cô và Kim An mất đi khả năng, vị di nương kia cũng mất đi trợ lực, ta có thể an tâm mà gả.”
Ta nơm nớp lo sợ hỏi: “Cho nên, ta đã làm hành vi gì không lý trí lắm chứ?”
Nàng ta cười với ta, bỗng nhiên cơ thể ngửa ra sau, ngã xuống hồ.
Ta kinh ngạc, lập tức kéo nàng ta, trong lúc hỗn loạn, cả hai cùng ngã xuống hồ.
Các đó không xa truyền đến tiếng kêu kinh ngạc của mọi người.
Một tiếng “Ùm” vang lên, một người nhảy từ trên bờ xuống.
Là Chu Kim An.
Hắn nhìn xung quanh rồi nhanh chóng bơi về phía Nguyễn Tố Tâm.
Ta nhìn hắn ôm chặt Nguyễn Tố Tâm đã ngất đi, bơi lên bờ, nhận lấy áo choàng người bên cạnh đưa tới, nhanh chóng phủ lên che đậy cơ thể bị quần áo ẩm ướt dán sát vào người của nàng ta.
Ta xoay người, bơi về phía bờ yên tĩnh ở đối diện.
Nhà ta ở phương Nam, ở cửa có cầu có sông, từ nhỏ ta đã bơi giỏi.
Váy gấm Vân Nam trên người khi hút nước thì sẽ trong suốt lại dán sát vào người, ta không có cách nào bảo đảm được sẽ có người bằng lòng cởi áo choàng cho ta.
Ta ướt sững bò lên bờ, đường cong lộ ra giống như khỏa thân.
Đang thấy may mắn vì chỗ này không có ai, vừa ngước mắt lên thì thấy dưới cái cây bên phải là một người đàn ông đang đứng.
*
Khuôn mặt người đàn ông trắng trẻo lạnh lùng tuấn tú, ngũ quan sắc bén rõ ràng, đôi mắt thâm thúy u ám giống như giếng cổ, toàn thân được bao phủ bởi một chiếc áo choàng xanh dương thêu hoa văn phức tạp, rõ ràng là không có biểu cảm gì nhưng lại khiến người ta không khỏi sinh lòng sợ hãi.
Có cánh hoa màu trắng rải rác trên vai, dường như đã đứng ở đó rất lâu rồi.
Ta kinh ngạc kêu lên, hoảng loạn dùng hai tay ôm lấy cơ thể, nhưng che được phía trên lại không che được bên dưới.
Lúc này, cách đó không xa truyền đến tiếng người nói chuyện và tiếng bước chân hỗn loạn.
Đầu óc hỗn loạn của ta nảy ra một suy nghĩ, ta lảo đảo hai bước, ngã vào lòng người đàn ông, quần áo ướt đẫm thấm ướt áo choàng của hắn.
“Tiểu thư có ý gì đây?”
Giọng nói lạnh lùng không gợn sóng truyền đến từ trên đỉnh đầu.
Ta e lệ nói:
“Tiểu thư ta đây không đụng tường Nam nữa, muốn đụng chàng cơ.”
Dâm loàn lẳng lơ dù sao cũng tốt hơn tội danh vì đố kỵ sinh hận mà đẩy người ta rơi xuống nước.
Mất mặt trước mặt một người dù sao cũng đỡ hơn mất mặt trước mặt mọi người.
Bộ não không linh hoạt lắm của ta dưới tình thế cấp bách chỉ có thể nghĩ ra được cách như vậy.
Lông của dài của người đàn ông lặng lẽ chớp một cái.
Không từ chối, cũng không có hành động gì.
Trong lòng đang thấp thỏm thì trước mắt chợt tối sầm lại, hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông bao bọc lấy, cơ thể được lồng trong áo choàng, che chắn cực kỳ kín kẽ.
Cùng lúc đó, một đám người đi vòng ra từ sau ngọn núi giả.
Chu Kim An đi dầu, trong tay cầm một chiếc áo choàng, vẻ mặt vội vã, mơ hồ có chút hoảng loạn.
An Thế tử đi theo sát phía sau, nhìn xung quanh.
Khoảnh khắc nhìn thấy người đàn ông, mọi người giống như bị đóng đinh, bỗng dưng ngừng lại.
Đầu ta nhỏ nước nhô ra từ trong ngực người đàn ông, cùng Chu Kim An bốn mắt nhìn nhau.
Hắn hơi mím môi, mặt mày trắng bệch.
*
Nguyễn Tố âm ướt người được Chu Kim An ôm lấy, được xem như là đã phá vỡ ngăn cách giữa nam và nữ, phủ Thượng thư vì bày tỏ thành ý mà lập tức hạ sính lễ tới cửa cầu hôn.
Hai nhà cũng được xem như là môn đăng hộ đối, hôn sự nhanh chóng được định ra, tam thư lục lễ, chỉ đợi ngày tốt.
Mà ta, cuối cùng cũng rơi vào kết cục mất hết thanh danh, bị đuổi ra khỏi phủ Thượng thư.
Hôm đó sau khi Nguyễn Tố Tâm tỉnh lại đã nói năng không rõ, nói là giống như bị đẩy xuống nước, bởi vì quay lưng lại nên không thấy rõ mặt.
Lúc đó bên cạnh nàng ta chỉ có một mình ta, dù không nói ra tên của ta nhưng mọi người liên tưởng đến tình trạng khó xử giữa ta, nàng ta và Chu Kim An, lập tức suy đoán ra là ta.
Nghe nói, nếu không phải là Chu Kim An và An Thế tử dốc hết sức bảo vệ thì ta có lẽ sẽ bị người của phủ Thái phó đưa thẳng đến quan phủ rồi.
Lúc bàn chuyện hôn sự, yêu cầu duy nhất của Thái phó chính là không thể để ta ở lại trong phủ nữa, Thượng thư đại nhân vì mặt mũi hai nhà mà ngày hôm sau đã đuổi ta ra ngoài.
Mà người đàn ông hôm đó ta ôm trong tình thế cấp bách, không có ai nói cho ta biết chàng là ai, chỉ biết là thân phận cao quý không tả nổi, ngay cả An Quốc Công ở trước mặt nàng cũng hết sức lo sợ.
Bọn họ nói, quý nhân như thế, không trách ta tội mạo phạm là ta đã mệnh lớn rồi, đừng nói chi đến ngăn cách giữa nam và nữ.
Lúc ta đi, dì mang theo khuôn mặt sưng một bên, mắng ta không biết tranh giành.
Bởi vì phản đối ta ra khỏi phủ mà dì bị Thượng thư đại nhân cho hai bạt tai.
Ta cúi thấp đầu, hổ thẹn nghe dì quở trách.
Tài nghệ không bằng người ta, rơi vào tình cảnh này thì không oán ai được. Dì mắng đến cuối cùng lại nén nước mắt, lấy ra hai trăm lượng ngân phiếu, dặn dò ta tìm chỗ ở trong thành trước, nói là cô dâu sắp qua cửa, đợi dì ổn định tình hình trước rồi lại chọn thời cơ để ta quay về.
Ta muốn nói lại thôi, muốn nói là mình định quay về phương Nam.
Nhưng nhìn dáng vẻ dì nhíu mày, lo lắng, cuối cùng vẫn không nói ra được.
Ta suy nghĩ một lúc, nói cho dì biết lời hôm đó Nguyễn Tố Tâm nói ở bên hồ.
Dì đỏ mắt, giống như nhớ ra chuyện cũ gì đó, hừ lạnh nói:
“Những quý nữ xuất thân thế gia này, bề ngoài trông thì sạch sẽ cao quý, bên trọng còn bẩn thỉu hơn ai hết, năm đó dì có thể sống được dưới tay đại phu nhân, sự tha mài phải chịu không phải là thứ con có thể tưởng tượng được đâu, bây giờ dì có thể đứng ở đây, quả thật chỉ là mạng dài hơn một chút thôi.”
“Nam Tường, con cũng không cần căm ghét mấy năm nay dì ép con, dì không có chô nương tựa, sống đến bây giờ đã là không dễ rồi. Chu Kim An là người tốt hiếm có, dì cũng không được xem là hại con.”
Ta nhìn dì, trong lòng buồn bã.
Một người như dì, đã không chịu thua kém nửa đời người, thật ra cũng tịch mịch đáng thương.
Tóm lại là bây giờ Kinh Thành đã bắt đầu vào đông rồi, băng tuyết ngập trời cũng không dễ đi, ta quyết định đợi đến đầu xuân năm sau, sau khi bên phía dì để cho ta yên tâm rồi xuất phát sau cũng không muộn.