Tiểu Thư Đụng Tường Nam

Chương 5



Khi về, tâm trạng ta phức tạp, giống như vui sướng lại mờ mịt.

Vui là vì dù sao cũng được xem như là tân nương đợi gả rồi.

Mà mờ mịt là vì sao ta lại đột nhiên gả chính mình đi rồi?

Còn là kiểu không kịp chờ đợi muốn nhanh chóng thành hôn nữa chứ?

Nghĩ mãi không rõ, nghĩ mãi không hiểu.

Thôi không nghĩ nữa.

Mấy ngày sau đó, tối nào ta cũng đi qua thùy hoa môn đến giúp Lam Ngạn bôi thuốc.

Chàng luôn đợi ở đó trước.

Trước bàn là một chén trà, bên cạnh là một làn lương.

Ta và chàng dần trở nên thân mật.

Ta không gọi chàng là Lam Ngạn mà gọi chàng là tướng công.

Ta nhìn ra được, chàng thích ta gọi chàng như vậy, lần nào cũng mang theo ý cười, ánh mắt lấp lánh nhìn ta chăm chú.

Lúc bôi thuốc, ta sẽ tùy ý tán gẫu với chàng.

Kể về quê quán ở phương Nam, kể về chuyện của dì và anh họ, kể về kế hoạch tương lai của ta đối với việc bện giỏ trúc.

Chàng là một thính giả rất tốt, vừa không ngắt lời ta, cũng sẽ đưa ra phản ứng vào lúc thích hợp.

Ta nghĩ chàng thật sự là một người ấm áp lại khéo léo, trong lòng thấy kỳ lạ vì sao lần đầu gặp chàng lại có cảm giác người sống chớ đến gần.

Ta buồn cười nói cho chàng biết cảm giác này.

Chàng im lặng một lúc rồi nói:

“Ta đã gặp một vài chuyện, người đời nói xấu ta, phỉ báng ta, thậm chí là làm tổn thương ta, ta không thể không để lộ mũi nhọn để cầu lấy cơ hội sống. Bọn họ liền sợ ta, hận ta. Vì ta không để ý đến những người này nên cứ mặc kệ bọn họ. Nhưng ta không hy vọng nàng vì vậy mà xa lánh ta.”

“Ta hiểu.”

Ta cười tủm tỉm nói: “Giống như rất nhiều người gọi ta là tiểu thư đụng tường Nam, chế giễu cũng được, mỉa mai cũng được, miệng là của bọn họ, dù sao cũng không thể gây tổn thương ta được, ta không để ý. Chàng cũng không vì vậy mà ghét bỏ ta đúng không?”

Chàng kinh ngạc nhìn ta.

Ta bị ánh mắt thẳng thắn của chàng nhìn đến mức có chút thẹn thùng, muốn cúi đầu, chàng lại đột nhiên đưa tay, cẩn thận nâng mặt ta lên, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán ta.

Trái tim ta đập nhanh đến mức như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Lại nhìn thấy tai chàng cũng đỏ lên.

*

Ban ngày hình như Lam Ngạn rất bận rộn, chưa bao giờ thấy bóng người đâu, nhưng buổi tối chàng nhất định sẽ có mặt, luôn pha trà, ngồi đó chờ ta.

Bất giác đã qua tháng Giêng.

Trong phủ cần gì cũng có, tất cả đều đầy đủ nên ta cũng không ra ngoài một bước.

Hôm đó bé gái không chịu nổi sự yên tĩnh, ra ngoài đi dạo một vòng rồi mang về một tin tức khó lường.

Hoàng đế đột nhiên làm văn tự ngục [*] gì đó, một nửa số quan viên tam phẩm trở lên trong Kinh Thành hoặc là bị cách chức, hoặc bị xét nhà, hoặc bị bỏ tù, thậm chí còn có người bị chém cả nhà.

[*] Văn tự ngục không phải là “nhật ký trong tù” hay thơ văn viết ở trong ngục. Văn tự ngục là những bài văn, thơ, tấu chương, v.v. đã khiến tác giả của chúng lâm vào cảnh tù đày và chết chóc. Đó chính là hình thức kiểm duyệt ngôn luận một cách cực đoan và tàn khốc nhất.

Bọn ta ở trong phủ sống ngày tháng yên lành, nhưng bên ngoài toàn bộ Kinh Thành đã đảo loạn hết lên.

Ta sốt sắng mà hỏi: “Phủ Thượng thư thì sao? Không sao chứ?”

Bé gái lại không nói ra được chuyện sau đó.

Ta lập tức thay quần áo vải bố, vội vàng ra ngoài chạy đến phủ Thượng thư.

Trên đường đã thưa thớt người hơn rất nhiều, đuổi tới cửa chính thì thấy bảng hiệu viết “Phủ Thượng thư” đã bị tháo xuống, trực tiếp bước vào phủ thì nhìn thấy dì, mặc dù dì nhíu chặt chân mày nhưng người vẫn yên lành, lúc này ta mới yên tâm.

Gia đình này của bọn ta, ngoại trừ hai người em gái thì chỉ còn lại một người thân này thôi.

Dì nhìn thấy ta thì lập tức dâng trào nước mắt, nói khoảng thời gian này dì đã phái người đi ra ngoài tìm ta nhiều lần nhưng vẫn luôn không có tin tức, còn tưởng ta đã xảy ra chuyện rồi.

Thế nên ta mới biết, cũng coi như là trong cái rủi có cái may, Thượng thư và anh họ đều bị cách chức, tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng.

Nhà mẹ đẻ của Nguyễn Tố Tâm, nhà Nguyễn Thái phó lại bị bỏ tù cả nhà, bởi vì nàng ta đã gả ra ngoài nên xem như đã tránh được một kiếp nạn.

Lúc đang nói chuyện thì tiếng bước chân dồn dập vang từ xa tới gần, ta quay đầu nhìn, Chu Kim An thở hồng hộc xuất hiện ở cửa.

Hắn đã gầy đi rất nhiều, dưới mắt hiện lên quầng thâm, trông hơi tiều tụy.

“Nam Tường…” Giọng nói hắn khàn khàn.

Ta bị tâm trạng mãnh liệt của hắn làm cho sửng sốt: “Anh họ.”

Hắn đột nhiên đi qua, ôm lấy ta, cơ thể hơi run lên.

“Ta tìm khắp nơi nhưng không tìm thấy em, cho rằng em chết rồi, khoảng thời gian này ta vẫn luôn trách bản thân mình. Nam Tường, em không thể rời đi nữa, ta không thể để em đi nữa.”

Hắn ôm ta rất chặt, tựa như muốn vò nát nhập vào cơ thể.

Chẳng biết từ lúc nào mà dì đã không còn ở đây nữa.

Ta cứng đờ người, nhất thời không dám di chuyển.

“Hai người đang làm gì vậy!”

Ở cửa truyền đến một tiếng chất vấn đè nén.

Nguyễn Tố Tâm trừng to mắt nhìn bọn ta chằm chằm.

Dáng vẻ của nàng ta cũng thay đổi.

Tuy vẫn còn duy trì vẻ bề ngoài tinh xảo nhưng khuôn mặt gần như đã gầy rộc đi, hốc mắt hãm sâu, xương gò má cao ngất, rất khó liên tưởng đến cụm từ “Quốc sắc thiên hương” này.

Chu Kim An đã khôi phục sự bình tĩnh, hắn liếc nhìn ta một cái thật sâu, buông lỏng tay ra.

Hắn quay đầu nhìn về phía Nguyễn Tố Tâm, khẽ thở dài nói:

“Nam Tường vừa về, ta nhất thời kích động thôi. Nàng đi đến nhà lao gặp được người nhà chưa? Tình hình thế nào?”

Nguyễn Tố Tâm nhìn hắn chằm chằm: “Chàng kích động cái gì chứ? Nàng ta sống hay chết thì chàng kích động cái gì?”

Chu Kim An mím môi, không lên tiếng.

Đôi mắt Nguyễn Tố Tâm sưng đỏ, khàn giọng nói: “Người nhà ta gặp phải cảnh bi thảm như vậy, chàng không những không giúp được, lại còn ở sau lưng ta vụng trộm yêu đương với em họ chàng à? Chu Kim An chàng có xứng với ta không? Sớm biết như vậy thì chi bằng ta chọn An Thế tử cho rồi!”

Chu Kim An cụp mắt, trên mặt mơ hồ có ý kiềm chế.

Hắn luôn vẻ vang nở mày nở mặt, tuyệt đối sẽ không lớn tiếng cãi nhau với người khác.

Ta lên tiếng: “Ta chỉ quay về thăm dì thôi, bây giờ đi ngay.”

“Không được.” Chu Kim An lập tức lên tiếng, nói xong thì nắm chặt lấy cánh tay ta, giống như sợ ta lại đột nhiên biến mất: “Bên ngoài bây giờ rất hỗn loạn, không dễ gì mới tìm thấy em, em không thể đi được.”

Hắn nói vô cùng ra sức, vô cùng mạnh mẽ.

Nguyễn Tố Tâm thất hồn lạc phách nhìn hắn rồi lại nhìn ta, giống như cuối cùng cũng phá đi sự phòng thủ, chợt ném đi tư thái thục nữ, xông thẳng đến trước mặt ta, giơ tay lên muốn vung đến.

Cổ tay giơ lên cao bị người ta cầm lấy, thoáng chốc hất đi, Nguyễn Tố Tâm lảo đảo hai bước, té ngã trên mặt đất.

Ta quay đầu, Lam Ngạn đứng sau lưng ta.

Chàng nhanh chóng nhìn lướt qua tay ta, cánh tay dài đưa qua ôm ta vào lòng, hất tay Chu Kim An ra.

Lam Ngạn coi như không thấy ánh mắt kinh ngạc của hai người kia nhìn chàng, cúi đầu xuống, giọng nói ấm áp hỏi ta:

“Sao lại một mình chạy ra ngoài? Bây giờ bên ngoài loạn lắm, sau này muốn ra ngoài thì bảo quản gia sắp xếp xe ngựa và hộ vệ cho nàng.”

Ta gật đầu: “Ta lo lắng cho dì nên sốt ruột ra ngoài, sau này sẽ nhớ.”

Lam Ngạn đưa tay, cẩn thận vén sợi tóc trên trán ta, ôm vai ta muốn rời đi.

“Nam Tường, em không thể đi cùng hắn được.” Chu Kim An lớn tiếng nói.

Lam Ngạn hơi nghiêng đầu, lặng lẽ liếc nhìn hắn:

“Nam Tường là thê tử chưa qua cửa của ta, sao nàng ấy không thể đi cùng ta?”

Chu Kim An run lên, nghẹn ngào hỏi: “Nam Tường, đây không phải là sự thật, đúng không?”

Ta mím môi, ấm giọng nói: “Anh họ, Lam Ngạn nói không sai, ta và chàng sắp thành hôn rồi.”

Đôi mắt Chu Kim An trắng bệch: “Nam Tường, em đơn thuần quá, em không biết hắn là ai, hắn sẽ không thành hôn với em đâu.”

Sắc mặt Lam Ngạn sa sầm, ánh mắt phút chốc trở nên hung ác nham hiểm, lạnh lùng:

“Chu Kim An, ngươi nói thử xem ta là ai?”

“Ta nói!”

Nguyễn Tố Tâm chậm rãi đứng lên, hai mắt đỏ hồng nhìn Lam Ngạn chằm chằm.

“Ngươi là con trai độc nhất của tiên hoàng, vốn nên kế thừa hoàng vị, lại vì mang binh xuất chinh không chỉ huy được, khiến một trăm ngàn tinh binh triều ta mất mạng, Phiêu Kỵ Tướng quân!”

“Ngươi là Tu La quản lý Chiếu Ngục [*] đương triều, thủ đoạn tàn nhẫn, khiến người ta nghe tên là biến sắc!”

[*] Chiếu Ngục (诏狱): là nhà tù Hoàng tộc ở Trung Quốc thời kỳ cổ đại, hầu hết các tội phạm ở đây đều là các nhân vật cao quý như Quận chúa, Quận Vương, bị Hoàng Đế đích thân dùng sắc lệnh để kết tội.

“Ngươi là kẻ thù không đội trời chung đã làm hại cả nhà ta một trăm ba mươi chín người vô tội vào tù!”

Nàng ta nhấn mạnh từng câu, ngắt nghỉ từng chữ.

Trong phòng rơi vào sự tĩnh mịch hoàn toàn.

Lam Ngạn hơi ngước mắt lên, ánh mắt hờ hững nhìn Nguyễn Tố Tâm.

Nàng ta run lên dữ dội, sợ hãi đến mức toàn thân run rẩy.

Chu Kim An đi qua đỡ nàng ta, hơi ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Lam Ngạn, đồng thời chặn lại phía trước nàng ta.

“Nàng ấy chỉ là nhất thời nóng lòng nên mới nói ra lời vô lễ, mong Lam đại nhân đừng so đo với nàng ấy.”

Hắn lại nhìn về phía ta, cắn răng nói: “Nam Tường, đến bên cạnh ta.”

Ta không nhúc nhích, Lam Ngạn cũng không di chuyển.

Nhưng ta chú ý thấy, ngón tay rũ xuống của chàng hơi cuộn lại, dường như đang hồi hộp chờ phản ứng tiếp theo của ta.

Im lặng trong chốc lát, ta bình tĩnh lên tiếng:

“Lam Ngạn mà mấy người nói đến không phải là người mà ta biết. Đầu óc ta không thông minh bằng hai người, tâm tư không tinh tế bằng hai người. Nhưng ta đã đồng ý gả cho chàng thì sẽ tin tưởng chàng, chỉ tin chàng thôi. Cho nên, mặc kệ người khác nói gì, ta chỉ nghe chàng nói thôi.”

Sắc mặt Chu Kim An dần xám xịt theo từng câu từng chữ của ta.

Lam Ngạn đứng quay lưng về phía ta.

Ta không thấy rõ vẻ mặt của chàng, nhưng bàn tay chàng chậm rãi nắm thành quyền, ta tiến lên một bước, nhẹ nhàng cầm tay chàng.

Chàng lập tức trở tay, nắm chặt lấy tay ta.

“Nguyễn tiểu thư.”

Lam Ngạn lạnh lùng lên tiếng.

“Phụ thân cô, Nguyễn Thái phó ăn hối lộ trái pháp luật, mua quan bán chức nhận đút lót tám trăm ngàn lượng bạc trắng, có nhân chứng, có vật chứng, hơn nữa ông ta đã khai ra nhận tội hết rồi, sao lại nói là vô tội?”

Giọng nói Nguyễn Tố Tâm run rẩy: “Cho dù đã xác định tội danh này rồi thì cũng không đến mức bỏ tù hết cả nhà ta!”

Lam Ngạn nghiêng đầu, cười khẽ:

“Cả nhà cô bị bỏ tù, quả thật do ta cố ý làm đó.”

“Vì, vì sao? Nhà ta đã đắc tội ngươi chỗ nào?”

Lam Ngạn ôm vai ta, liếc nhìn nàng ta:

“Các cô đương nhiên không dám đắc tội ta, nhưng cô, lại đắc tội với người không nên đắc tội nhất.”

“Hôm đó ở bên hồ, ta thấy cô tự mình nhảy xuống hồ, cô lại cố ý vu oan cho phu nhân tương lai của ta, ta vốn không phải Bao Thanh Thiên xử án phân minh, còn không thể lấy việc công trả thù riêng sao?”

“Những tai họa mà nhà các cô chịu, nói đến cùng thì đều do cô gây ra đó.”

Nguyễn Tố Tâm nghe vậy thì mím môi, cả người lung lay sắp đổ.

“Chỉ vì như vậy ư?”

“Chỉ vì như vậy thôi.”

Chu Kim An khiếp sợ nhìn về phía Nguyễn Tố Tâm, ánh mắt lóe lên.

Ta kéo tay Lam Ngạn.

“Lam Ngạn, đưa ta về nhà đi.”

Lam Ngạn cụp mắt, dịu giọng đáp: “Được, ta đưa nàng về nhà.”