Tiểu Thư Đụng Tường Nam

Chương 6



[END]

Sau đó ta biết được, Lam Ngạn biết ta một mình đi đến phủ Thượng thư thì ngay cả xe ngựa cũng không kịp chờ, trực tiếp dắt ngựa chạy vội tới.

Hôm ấy trên đường về phủ, chàng ôm ta ngồi trên ngựa, hơi thở mạnh mẽ bao phủ lấy ta, bọn ta đi xuyên qua con phố dài.

Thân mật khắng khít giống như một cặp phu thê bình thường đi đạp thanh về.

Đến cửa lớn, chàng dịu dàng đỡ ta xuống ngựa, nắm tay ta bước vào phủ đệ của chàng.

Chàng dắt tay ta đi theo hành lang dài trong sân, từng bước một đi về phía nội viện.

Ta nhìn thấy chiếc xe ngựa có lọng che từng nhìn thấy trên đường ở trong chuồng ngựa.

Nhìn thấy ông chủ quán mì và ông chủ bán khoai nướng do hộ vệ hóa trang.

Nhìn thấy Hà quản gia và phu nhân Vương gia mặt mũi hiền lành.

Ta thoáng chốc hiểu ra, thì ra sự sủng ái mà ta từng cho rằng do ông trời ban cho đều đến từ cùng một người.

Lam Ngạn dắt tay ta đi vào một sân viện, lại đi vào một căn phòng ngủ.

Ta kinh ngạc phát hiện ra, bên trong đó là lụa đỏ nến đỏ, chăn hỷ thêu hình rồng phượng, được bố trí thành động phòng.

Cánh cửa sau lưng nhẹ nhàng đóng lại, ta quay đầu thì rơi vào một vòng tay nóng hổi.

Ánh mắt chàng sáng rực nhìn ta chằm chằm, đáy mắt lóe lên ánh sáng nóng bỏng, điên cuồng.

“Nhịn lâu lắm rồi, ban nãy đã muốn làm chuyện này rồi.”

Một giây sau, ta bị chiếm lấy môi lưỡi một cách mãnh liệt.

Ta và Lam Ngạn, đã ở trong căn phòng đó trọn hai ngày không bước ra ngoài.

Cả người ta giống như bồng bềnh trên mặt nước, lên xuống theo thủy triều, cảm nhận từng đợt càn quét và dâng trào.

Thiếp đi trên con thuyền nhỏ dập dờn, lại tỉnh dậy trong sự đong đưa dịu dàng.

Ta khóc thút thít thành tiếng: “Ý ta nói không phải là cái này.”

Chàng thấp giọng nỉ non, âm cuối vô cùng quyến rũ.

“Nhưng điều ta hiểu được chính là ý này.”

“Nếu đã do nàng bắt đầu thì nên để ta quyết định kết thúc.”

“Như vậy thì mới tính là công bằng, phu nhân ạ.”

Chạng vạng tối ngày thứ ba, bên ngoài cửa sổ là đám mây như ngọn lửa màu đỏ đồng.

Chàng dùng áo khoác lông cáo bao bọc lấy thân thể mềm mại như mây của ta, ôm ta nhảy lên nóc nhà.

Ta dựa vào ngực chàng, nhìn về phía cảnh đẹp vô tận nơi chân trời xa xa.

Giọng nói nặng nề của chàng vang lên trong sự vắng lặng mang màu ấm của hoàng hôn.

“Năm mười chín tuổi ta được phụ hoàng bổ nhiệm làm Phiêu Kỵ Đại tướng quân, dẫn dắt đại quân chống lại man di, lúc giành thắng lợi thì lại gặp phải mai phục, trăm ngàn tướng sĩ mất mạng nơi biên quan.”

“Ta giết ra khỏi biển máu núi thây, khi về đến Kinh Thành thì lại được thông báo là phụ hoàng mẫu hậu bạo bệnh bỏ mình, hoàng thúc nhận lệnh lúc lâm nguy đăng cơ làm đế.”

“Ta nhanh chóng tra được mọi thứ đều là âm mưu soán vị của hoàng thúc. Ông ta không chỉ hại chết phụ hoàng mẫu hậu của ta, còn hại chết trăm ngàn tướng sĩ chết tha hương. Mối thâm thù huyết hải này ta không thể không báo.”

“Ông ta kiêng kỵ ta lại không thể giết ta, bèn lệnh cho ta quản lý Chiếu Ngục, vừa đề phòng ta lại hạ thấp ta, ta mượn cơ hội ngủ đông, một mặt âm thầm chiêu mộ nhân tài, một mặt dùng bạo lực tiêu diệt những người tham dự vào thảm kịch năm đó, nhưng cũng đã trở thành Tu La khiến người đời vừa sợ vừa ghét.”

“Nam Tường, ta không được xem là người tốt, cũng không phải là quân tử. Ta chỉ có thể mổ xẻ chính mình ra cho nàng xem.

“Nàng muốn hay không muốn, bằng lòng hay không bằng lòng thì chung quy lại Lam Ngạn ta cũng đã quấn lấy nàng rồi.”

Tầng mây xa xa nứt ra, để lộ một tia sáng, ta bị chói đến mức nheo mắt lại.

Ngửa đầu hôn lên đôi môi lạnh buốt của chàng.

“Ta nghĩ, tiểu thư đụng tường Nam và Tu La rất xứng đôi đó!”

Chàng cụp mắt nhìn ta, trong mắt lấp lánh ánh sáng, đã ngây dại rồi.

Bọn ta ở trong ánh sáng vạn trường, triền miên quấn quýt hôn nhau.

*

Lam Ngạn càng ngày càng bận rộn.

Ban ngày bận việc công, buổi tối bận với ta.

Tinh lực chàng dồi dào như thế, ta thường xuyên thiếp đi rồi tỉnh lại trong tiếng thở dốc quyến luyến của chàng.

Ta dần dần tìm được niềm vui thú, chàng lại càng thêm điên cuồng.

Lúc không có chàng, phần lớn thời gian ta đều ngủ, khi dậy thì uống đủ loại thuốc bổ quý giá.

Không uống không được, mỗi ngày chàng quay về sẽ kiểm tra, chỉ vì chàng cảm thấy thể lực của ta và chàng cách biệt quá xa.

Ta không biết bên ngoài tòa nhà này là gió tanh mưa máu thế nào, cũng chưa từng nghĩ tới việc có phải nên san sẻ giúp đỡ Lam Ngạn hay không.

Việc ta có thể làm chính là nghe lời thủ trong tòa nhà lớn này, không bước ra ngoài một bước.

Mãi đến hôm đó, Hà quản gia nói ngoài cửa có một cô gái đang quỳ.

Ta hỏi nếu như bây giờ ra đi ra ngoài thì có mang lại nguy hiểm gì cho Lam Ngạn không.

Hà quản gia nói ở cửa ra vào thì không sao.

Ta bèn an tâm ra ngoài hóng chuyện.

Lại kinh ngạc phát hiện ra, cô gái quỳ ngoài cửa là Nguyễn Tố Tâm.

Nàng ta ăn mặc lộng lẫy, má hồng phấn mỏng, có vẻ quyến rũ động lòng người.

Nàng ta nhìn thấy ta thì lộ ra vẻ mặt không thể tin được:

“Cô thật sự ở cùng hắn à?”

Ta gật đầu: “Lần trước nói cho cô biết rồi mà, bọn ta sắp thành hôn rồi.”

Nàng ta mím chặt môi, cười lạnh:

“Lam đại nhân có thân phận gì chứ? Không thể nào coi trọng cô được.”

Ta lại nghi ngờ: “Không phải cô hận Lam Ngạn sao? Hôm nay làm vậy là vì điều gì?”

Nguyễn Tố Tâm hơi ngẩng đầu lên:

“Hôm nay ta tới để làm giao dịch. Chỉ cần Lam đại nhân đồng ý thả cả nhà ta ra, ta nguyện dùng thân phận đệ nhất thục nữ Kinh Thành, tự mình đến cửa xin Lam đại nhân thu nhận ta.”

Ta kinh ngạc: “Cô đã gả cho người khác rồi, làm sao chàng có thể thu nhận cô được?”

“Ta và Chu Kim An đã hòa ly rồi, đương nhiên có thể tái giá.”

Ta bị tin tức này làm kinh ngạc ngồi lâu, cuối cùng có lòng tốt khuyên nhủ:

“Cô về đi, Lam Ngạn chỉ thích ta thôi, sẽ không cần cô đâu.”

Nguyễn Tố Tâm chế giễu liếc nhìn ta, không lên tiếng nữa, không giống như chẳng thèm để ý đến ta.

Buổi tối Lam Ngạn về, ta nói cho chàng biết chuyện này.

Chàng hờ hững nghe, tay lại cởi quần áo của ta:

“Muốn quỳ thì để nàng ta quỳ.”

Lúc cúi người đến, chàng còn nói: “Nàng nói hay lắm.”

“Câu nào hay?”

Ta đè cái đầu đang dời xuống của chàng

“Câu Lam Ngạn chỉ thích nàng thôi ấy.”

Ta ngây người.

Sau khi Nguyễn Tố Tâm quỳ được ba ngày thì ngất đi ở ngoài cửa.

Ta đi ra cửa nhìn, nàng ta đúng lúc được cứu tỉnh lại.

Nàng ta nhìn ta chăm chú, vẻ mặt xám xịt, mắt lộ ra sự tuyệt vọng:

“Trang Nam Tường, ta xin lỗi cô, sám hối với cô, ta không nên cố ý hại cô. Xin cô, giúp ta với, cứu người nhà của ta với!”

Ta không thể làm gì khác hơn là lại đi nói với Lam Ngạn.

Chàng lạnh lùng cười: “Tự tạo nghiệt không thể sống. Nàng ta chê Chu Kim An bị cách chức nên hòa ly với hắn, lại không biết bây giờ Chu Kim An không những đã phục chức, lại còn chủ quản mấy vụ án phán quyết quá tay.”

Ta “À” một tiếng: “Ý chàng nói là, thật ra nàng ta không nên tới cầu xin chàng mà nên đi cầu xin Chu Kim An à?”

Lam Ngạn đột nhiên nhíu mày, giữ lấy hai tay ta đè lên đỉnh đầu, cơ thể áp xuống.

“Phu nhân, ta không thích nghe nàng nói ra ba chữ “Chu Kim An” này.”

“Đêm nay, vi phu phải trừng trị nàng đàng hoàng mới được.”

*

Sau khi Chu Kim An một lần nữa nhậm chức thì làm việc quyết đoán, giải quyết mấy vụ án một cách đẹp mắt gọn gàng, nhất thời danh tiếng rất tốt.

Người nhà của Nguyễn Tố Tâm, ngoại trừ Nguyễn Thái phó thì đều đã được thả ra.

Nghe nói Nguyễn Tố Tâm đã mấy lần đến Chu phủ cầu kiến, Chu Kim An lại chưa từng gặp nàng ta lấy một lần.

Một ngày nọ Lam Ngạn nói, ta có thể tùy ý đi lại trong Kinh Thành.

Ta vui lắm, cũng không hỏi nguyên nhân, cùng bé gái đi dạo mấy ngày liền trong các cửa hàng mà trước kia ngay cả cửa cũng không dám bước vào.

Hôm đó, ta đứng trên đường chờ bé gái mua kẹo hồ lô, đột nhiên bị người ta đẩy vào góc đường.

Chu Kim An mang đôi mắt đỏ hồng nhìn ta chằm chằm.

Ta kinh ngạc kêu lên: “Anh họ, anh làm gì vậy?”

Hai cánh tay hắn chống vào hai bên người ta, trong đôi mắt là tâm tình quay cuồng.

Cắn răng nói ra từng chữ:

“Nam Tường, ta muốn tự tiến cử chuyện giường chiếu.”

Ta trừng to mắt: “Tự tiến cử gì cơ?”

Hắn nhìn ta chằm chằm một lúc rồi nhắm mắt lại, giọng nói khàn khàn:

“Ta tự biết mình thích em, lại lo lắng quy tắc lễ pháp, xem sự yêu thương nhớ nhung của em là nước lũ mãnh thú, ta tự cho mình siêu phàm, tự cho mình là quân tử, là Liễu Hạ Huệ, nhưng không ai biết được, ta đối xử lạnh nhạt với em nhưng đêm nào cũng nằm mơ thấy em, mơ thấy mình khiến em -”

“Dã thú trong lòng ta ngày càng xao động thì chỉ dám càng rời xa em, thậm chí là nói những lời trái với lòng mình.”

“Nhưng mà, Nam Tường à, ta hối hận rồi.”

“Ta đã đọc nhiều sách như vậy, nhưng lại chưa bao giờ thản nhiên đối diện với trái tim mình. Thì ra ta chưa bao giờ thích Nguyễn Tố Tâm, chỉ cảm thấy nàng ta là người thê tử hoàn mỹ nhất, tưởng lầm đó là thích. Khi nàng ta đề nghị hòa ly với ta, ta thật sự đã thở phào nhẹ nhõm.”

“Ta nhìn thấy em và Lam Ngạn ở bên nhau mà chỉ cảm thấy trời đất sụp đổ. Ta hàng đêm khó ngủ, ân hận vì lúc đầu đã làm sai, ta không thể chấp nhận việc cô gái trước kia trong mắt chỉ có ta mà bây giờ lại được người khác ôm vào lòng.”

“Nam Tường, em vẫn chưa thành hôn với hắn phải không? Mặc kệ hắn có thân phận gì, mặc kệ hắn sẽ đối phó với ta như thế nào, ta chỉ cần giành lại em mà thôi.”

Hắn nói liền một mạch, ngực hơi phập phồng, trong mắt tràn đầy sự ẩn nhẫn và si mê.

Ta cúi đầu im lặng hồi lâu rồi ngẩng đầu nói:

“Nhưng anh họ, lòng ta thích Lam Ngạn.”

Ánh mắt Chu Kim An run lên.

Ta thẹn đỏ mặt cười nhạt:

“Ai ai cũng nói ta là mỹ nhân ngốc, ta cũng cảm thấy thế, cho nên từ nhỏ đến lớn, ta luôn đi từng bước một theo con đường người khác sắp xếp. Nhưng lại chưa từng hỏi chính mình có thích không? Có bằng lòng không?”

“Ta có lẽ đã từng ngưỡng mộ anh, nhưng sự tha mài khó chịu giữa ta và anh trong mấy năm nay đã khiến chút tình cảm đó sớm tan thành mây khói.”

“Sau khi Lam Ngạn xuất hiện, ta dường như đã thay đổi cách sống. Chàng khiến ta chú ý đến bản thân nhiều hơn, thích chính mình hơn, đúng vậy, ta rất thích chính mình khi ở cùng chàng.”

“Ta luôn nghĩ đến chàng, lúc chàng không ở bên thì nhớ, lúc ở bên cũng nhớ, cứ giống như, ta và chàng vốn nên là một thể.”

“Anh họ, ta nghĩ, đây mới thật sự là thích một người.”

Chu Kim An nghe ta nói hết, ánh mắt trở nên ảm đạm lại tuyệt vọng vào khoảnh khắc đó.

Ta nhẹ nhàng đẩy tay hắn ra, đi ra ngoài.

Vừa quay người thì nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước mặt.

Lam Ngạn lẳng lặng đứng ở góc tường, nhìn ta chăm chú.

Tối hôm đó, Lam Ngạn vô cùng kích động, ta tan thành mảnh nhỏ trong tâm tình mãnh liệt của chàng, kêu không thành tiếng.

Khi khó khăn lắm mới dừng lại, chàng khẽ thở nói bên tai ta:

“Ta phải thử chín chín tám mươi mốt kiểu của nàng.”

Đôi mắt ta chợt trợn to: “Chàng, làm sao chàng biết -”

Không biết chàng lấy đâu ra quyển sách tranh quen thuộc đó, lật ra trước mặt ta, thấp giọng dụ dỗ:

“Nào, chọn một cái đi, chúng ta thử từng trang một.”

*

Ngày nọ, ta và Lam Ngạn ngồi đối diện nhau ăn cơm, chàng lơ đãng hỏi:

“Nàng muốn làm Hoàng hậu hay là Quý phi?”

Ta cắn đũa: “Cái này còn có thể chọn hả?”

“Có thể.”

Ta nghiêng đầu suy nghĩ:

“Quý phi đi, Hoàng hậu đại khái cần phải có chút đầu óc.”

Chàng gật đầu: “Được.”

Không bao lâu sau, chàng đưa ta vào hoàng cung nguy nga to lớn.

Đại điện đăng cơ của chàng và nghi thức sắc phong Quý phi của ta được cử hành cùng lúc vào một ngày sáng sủa không có mây.

Chu Kim An được thăng chức làm Lễ bộ Thượng thư, toàn quyền phụ trách tất cả các công việc của đại điển.

Sau này ta biết được, Chu Kim An là một trong các nhân tài mà Lam Ngạn chọn cho tân triều, mấy vụ án xử lý quá tay trước kia cũng là do Lam Ngạn cố ý để lại để trải đường cho hắn.

Hắn mặc lễ phục quy định đứng bên cạnh, trong mắt là tâm tình phức tạp nhưng vẫn luôn làm theo quy tắc, dáng vẻ tự kiềm chế giữ lễ.

Lúc vạn người xướng lên triều bái, ta không nhịn được quay đầu, hỏi Lam Ngạn đang ngồi ngay ngắn ở bên cạnh:

“Còn có Hoàng hậu sao?”

Vẻ mặt chàng nghiêm túc, giọng nói vững vàng: “Có.”

“Vậy phi tử khác thì sao?”

Chàng không cảm xúc liếc ta một cái:

“Dựa theo lễ chế của triều đình thì hậu cung thiết lập Tiệp dư, Tần, Phi, Quý phi, Hoàng hậu, mỗi vị trí một người, đều có cả.”

“...”

Không bao lâu sau, hai người em gái của ta được đón vào cung, được ban phong hào là Quận chúa Vĩnh Bình và Quận chúa Vĩnh Lạc.

Nhị muội thích kinh doanh, thường xuyên mặc đồ nam lẻn ra khỏi cung, mở cửa hàng tạo quầy, bận đến mức quên cả trời đất.

Tam muội thích đọc sách, lập chí trở thành nữ quan ghi danh sử sách, tuổi còn nhỏ mà thường xuyên bưng một chồng sách, đi trên đường đến Văn Uyên Các.

Bé gái hướng tới tự do, ta thưởng cho em ấy mười ngàn lượng bạc, em ấy nói muốn tìm phu quân giống như tiên giáng trần.

Bây giờ dì cứ than phiền mãi, sau khi Thượng thư bị cách chức thì sợ dì tái giá rời đi, ngày nào cũng quấn lấy dì.



Một tháng sau, ta đang ở trong điện Quý phi ăn vải, nghe nhạc.

Công công đi vào, quỳ sấp dưới đất: “Quý phi, hôm nay Hoàng thượng lật thẻ bài của Trang Tần.”

Ta thở ra một hơi thật dài.

Ném vải đi, nhận lấy khăn lau tay, dặn dò nói:

“Mang bộ trang phục vị Tần kia tới đây, bãi giá quán Xuân Nghi.”

Ban đêm, trong quán Xuân Nghi nho nhỏ vang lên tiếng thở dốc của Lam Ngạn.

Hồi lâu sau, chàng thỏa mãn ôm chặt ta: “Trang Phi luyện tám mươi mốt kiểu rất tốt, quả thật là niềm vui vô tận.”

Ta gắt giọng: “Hoàng thượng, ta là Trang Tần, sao chàng có thể gọi tên người phụ nữ khác ở trước mặt ta chứ?”

Lam Ngạn hắng giọng một cái, nghiêm mặt nói:

“Trang Tần có công hầu giá, bắt đầu từ hôm nay thăng lên một cấp, ban thưởng làm Phi.”

Ta mừng lắm:

“Tạ chủ long ân.”

Ngoài cửa sổ là bóng đêm mênh mông, một mình ta đã chèo chống cả hậu cung.

Đạo trở thảo trường [*] đấy!

[*] Câu đầy đủ là “Đạo trở thả trường, hành tắc tương chí”: Mạnh mẽ bước tiếp thì sẽ đến được đích.

— HẾT —

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!