Đau!
Đây là cảm thụ duy nhất của Độc Cô Thiên Diệp lúc này. Không muốn trở thành đứa ngốc, nàng ép mình thừa nhận bị đánh sâu vào, biến thứ không thuộc về mình này biến thành cửa mình !
Lúc này sáu viên Linh Châu di động đến đầu nàng, chậm rãi chuyển động, phát ra ánh sáng nhu hòa, làm cho mi đang nhíu chặt của nàng hơi giản ra. Nàng dựa vào sức mạnh của Linh Châu, chậm rãi tiêu hóa thứ đó.
Thiên địa hỗn độn, một bóng hình xinh đẹp chậm rãi thành hình giữa hỗn độn, không thích không gian đơn điệu, nàng một tay chém hỗn độn thành hai nửa, hình thành trời và đất...
Nàng đi khắp nơi mình sáng tạo ra, cảm nhận được tịch mịch và hư không vô biên vô hạn, nàng dùng linh lực và máu tươi của mình sáng tạo người đầu tiên trừ nàng. Nhìn trẻ mới sinh bị linh lực bao vây, nàng rất kinh ngạc, không rõ vì sao người sáng tạo lại nhỏ như vậy.
Những ngày sau, nàng nhìn đứa bé đó chậm rãi lớn lên, học nói, học đi đường, học buông tay nàng ra một mình hành tẩu. Có hắn, nàng không tịch mịch nữa, mang hắn đi xem thế giới mình sáng tạo. Có một ngày, hắn ghé vào lòng của nàng, nói: "Vì sao chỉ có hai người chúng ta vậy? Ta muốn có người chơi với ta."
Nàng cũng hiểu tịch mịch , lại dùng linh lực của mình sáng tạo bốn người ra, ba nam một nữ. Bởi vì thiếu máu tươi của nàng, cấp bậc của bọn họ thấp hơn hắn không ít.
Có năm người, bọn họ không dễ phân biệt, vì thế nàng lấy cho bọn họ mỗi người một cái tên, Hà Hi, Mộng Thiên Quân, Dung Tu và Ngu Hành. Còn đứa trẻ đã lớn lên kia có suy nghĩ của mình, tự đặt tên cho mình là kêu Tử Tiêu.
Sau đó nàng lại dùng những thứ khác sáng tạo rất nhiều nhân loại, cả nam lẫn nữ, đặt ở các nơi trên thế giới, sau đó lại sáng tạo rất nhiều rất nhiều linh thú, năng lực sinh sản của linh thú rất nhanh, lại thường xuyên bùng nổ đại chiến tranh, khi đó con người còn chưa biết tu luyện, con người mà nàng tân tân khổ khổ sáng tạo ra bị chiến tranh của linh thú liên lụy, chết vô số. Vìbảo vệ ổn định và hòa bình của thế giới, nàng lại sáng tạo Chu Tước, Thanh Long, Bạch Hổ, Huyền Vũ. Sau đó lại sáng tạo con người biết tu luyện, chờ bọn họ trưởng thành, thì có thể đối kháng với linh thú, thế giới mới chính thức ổn định.
Nàng dung rất nhiều tâm tư trong việc sáng tạo thế giới này, vô tri vô giác, bọn Tử Tiêu và Dung Tu đều trưởng thành không ít. Một ngày, Tử Tiêu nhìn qua khoãng mười tuổi chạy tới trước mặt nàng, hỏi nàng: "Vì sao con người ngươi sáng tạo lại chết mất?"
"Bởi vì bọn họ sống lâu rồi." Nàng dịu dàng nhìn Tử Tiêu, con người đầu tiên mình sáng tạo ra.
Tử Tiêu nhìn nhìn thân thể mình vẫn ngắn nhỏ như cũ, hỏi: "Vì sao bốn chúng ta vẫn nhỏ như vậy?"
"Các ngươi là ta dùng linh lực tạo ra, tốc độ trưởng thành chậm hơn rất nhiều." Nàng vuốt đầu của hắn, hồi đáp.
"Chúng ta đây sẽ lớn lên hả?" Hắn ngẩng đầu nhìn nàng.
" Sẽ." Nàng khẳng định trả lời.
"Chúng ta đây sẽ giống bọn họ chết như vậy chứ?"
"..."