"Vừa mới trở lại, thấy em đang nói chuyện với ông, nên anh không gọi." Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng vuốt tóc Mục Giai Âm, thấy Mục Giai Âm không trốn tránh, trong giọng nói mới mang theo vài phần nhẹ nhàng "Thế nào mới mấy ngày không gặp, em liền biến ngốc như vậy?"
"Em nào có ngốc?" Cô mới không thừa nhận vừa rồi ngây ngốc nhìn anh: "Em chỉ là đang nghĩ... Chúng ta bây giờ nên làm cái gì thôi?"
"Đã trễ thế này, đương nhiên là ngủ." Quyền Thiệu Viêm trả lời bình tĩnh.
Mục Giai Âm mạnh mẽ lui về phía sau hai bước, giọng điệu cương quyết nói: "Không được! Hiện tại em mang thai, bác sĩ nói ba tháng đầu là thời kỳ nguy hiểm, anh không thể đụng vào em!" Hơn nữa, cô có nguy cơ sanh non! Nghĩ đến lần đầu tiên đó, mấy ngày sau đi đứng đều cảm thấy khó chịu, Mục Giai Âm đối với chuyện đó không hứng thú nổi, huống chi đã có con rồi.
Nói thật, sau khi biết Mục Giai Âm mang thai anh cũng chưa có nghĩ tới chuyện kia. Quyền Thiệu Viêm thấy Mục Giai Âm che chở bụng, cảnh giác nhìn mình, bộ dáng gà mẹ che chở gà con, không khỏi bật cười: "Giai Âm, em suy nghĩ nhiều quá rồi. Đã trễ thế này, em không muốn ngủ?"
Quyền Thiệu Viêm nói xong còn nhíu mày.
Nghĩ nhiều? Mục Giai Âm nhìn vào mắt Quyền Thiệu Viêm không có chút tạp chất, rồi nghĩ lại lời mới nói vừa rồi của Quyền Thiệu Viêm, phát hiện cô giống như có chút nhớ nhung. Với Quyền Thiệu Viêm coi trọng đứa bé trong bụng cô như vậy chắc sẽ không làm ra việc gì thương tổn đến nó mới.
Nhưng sao cô lại thấy trong ánh mắt Quyền Thiệu Viêm cất giấu một tia trêu tức? Giống như ánh mắt lúc anh bôi thuốc cho cô... Đợi chút, tại sao lúc nào cũng là cô suy nghĩ nhiều?
Ai bảo Quyền Thiệu Viêm mới tắm xong, trên người không mặt quần áo đàng hoàng. Bất luận ai thấy đều sẽ nhịn không được tâm tình nhộn nhạo một chút...
Không đúng, cô mới không có rung động đâu. Không cần để ý tới vấn đề rối rắm này nữa!
Mục Giai Âm nhỏ giọng oán giận nói: "Là do ánh mắt của anh không thuần khiết " không để Quyền Thiệu Viêm nói lại, Mục Giai Âm nhanh nói sang chuyện khác "Nhưng mà anh ngủ trên giường này thì hơi…chật chội đó?"
Theo đánh giá của cô, ít nhất Quyền Thiệu Viêm cũng cao 1m8, giường bệnh viện lại nhỏ, nhất định không thoải mái. Thật ra Mục Giai Âm hi vọng Quyền Thiệu Viêm chủ động ngủ dưới đất, cô cảm thấy nếu hiện tại mình cùng Quyền Thiệu Viêm ngủ chung một giường, trái tim nhỏ bé nhất định sẽ đập mạnh không ngừng. Tuy rằng đã có thai với Quyền Thiệu Viêm, nhưng cô còn chưa thích ứng được với thân phận vợ của Quyền Thiệu Viêm.
"Có chút…" Quyền Thiệu Viêm đăm chiêu nhìn giường nói "Đợi đến lúc về nhà mua chiếc giường lớn hơn một chút."...
Cô không phảo có ý này! Trong nhà mua giường lớn như vậy làm cái gì?
Mục Giai Âm quyết định không thèm nói chuyện với Quyền Thiệu Viêm nữa, Quyền Thiệu Viêm vĩnh viễn đều có thể xuyên tạc ý tứ của cô.
Chờ Mục Giai Âm rửa mặt chải đầu xong, lúc định lên giường đã thấy Quyền Thiệu Viêm nằm ở trên đó. Mục Giai Âm do dự xốc lên một góc chăn, nằm xa Quyền Thiệu Viêm một chút.
Chỉ là còn chưa nằm ổn, Mục Giai Âm đã bị Quyền Thiệu Viêm nhẹ nhàng kéo một cái, dịch đến giữa giường, mà cả người Mục Giai Âm cũng bị Quyền Thiệu Viêm dùng chăn gắt gao bao lấy.
"Nằm xa anh như vậy làm cái gì, anh cũng không ăn thịt em" Quyền Thiệu Viêm đem lưng Mục Giai Âm ôm chặt vào trong ngực nói: "Cho dù anh có muốn ăn, cũng không phải bây giờ."
Những lời này tuyệt đối khiến người nghe đỏ mặt đến chết người! Mục Giai Âm quyết định tạm thời xem nhẹ những lời này.
"Hừ." Mục Giai Âm khẽ hừ một tiếng nói: "Em muốn đi ngủ."
"Ngủ đi." Quyền Thiệu Viêm rất là khoan dung độ lượng buông tha Mục Giai Âm.
Nửa giờ sau... Mục Giai Âm phát hiện có Quyền Thiệu Viêm ở bên cạnh cô làm thế nào cũng không ngủ được, nhất là hiện tại cả người đều bị hơi thở Quyền Thiệu Viêm bao vây.
"Quyền Thiệu Viêm, em không ngủ được." Mục Giai Âm rầu rĩ nói.
"Như thế nào?" Quyền Thiệu Viêm cũng không ngủ được, cô vợ nhỏ bé nằm trong ngực, tuy ngoài miệng nói không có tâm tư, nhưng giờ trong lòng lại có chút hối hận vì sao khiến Mục Giai Âm mang thai sớm như vậy.
Biết Quyền Thiệu Viêm cũng ngủ không được, chẳng lẽ nghĩ tới chuyện đó. Mục Giai Âm cắn chặt răng nói: "Chuyện Tả Trí Viễn, em đã nghĩ xong rồi."
Tuy rằng biết chủ động nhắc tới chuyện này thật không lý trí, nhưng cô luôn đem chuyện này để trong tim, mới khiến bản thân khó chịu.
"Hửm… " Mục Giai Âm không nói, anh cũng đã quên tên kia, Mục Giai Âm đã mang thai, vậy đáp án ra sao đã không còn quan trọng. Dù như thế, Quyền Thiệu Viêm vẫn phối hợp nói: "Đáp án đâu?"
Đáp án? Mục Giai Âm cười khổ một chút, liền cáo mượn oai hùm nói: "Đáp án là...Em không tính giải thích với anh. Dù sao lúc trước anh cũng đã điều tra em, trong tư liệu cũng viết rất rõ, em không thể cãi lại. Nhưng mà, hiện tại anh cũng không thể bỏ em, anh muốn bỏ cũng phải hỏi ý kiến ông nội Quyền có đáp ứng hay không, ông hiện tại rất thích em, hơn nữa, em còn có con của anh, anh càng không thể tức giận với em được."
Cái này gọi là mẫu bằng tử quý đúng không!
Mục Giai Âm vừa tuôn xong một tràng, đáp lại cô là không gian yên tĩnh.
Không lẽ Quyền Thiệu Viêm tức giận? Mục Giai Âm không yên, chuyện trước kia của cô với Tả Trí Viễn là sự thật, nhưng cô cam đoan từ bây giờ về sau cô cùng Tả Trí Viễn chỉ là kẻ thù, nhưng không biết Quyền Thiệu Viêm có tin hay không.
Sau một lúc lâu, Mục Giai Âm mới nghe được thanh âm từ tính của Quyền Thiệu Viêm nhiễm ba phần ý cười, trầm thấp nói: "Em cảm thấy anh sẽ nghe lời ông nội?"
Mục Giai Âm nghẹn lời.
Theo như cô từng thấy giữa Quyền Thiệu Viêm với Quyền Duệ Tân, chắc là Quyền Duệ Tân càng nghe lời Quyền Thiệu Viêm. Thất sách mà, chiêu cáo mượn oai hùm không thành rồi, cô giờ có nên giả vờ yếu ớt hay không nhỉ?
"Giai Âm, chuyện trước kia không cần nhắc lại." Quyền Thiệu Viêm nghiêm túc nói, nếu như Mục Giai Âm quay đầu, nhất định thấy Quyền Thiệu Viêm đang bình tĩnh nhìn cô chằm chằm, trên mặt đều là biểu tình nghiêm túc "Nhưng mà, về sau không cho phép em dính dáng gì tới hắn ta."
"Chỉ như vậy?" Mục Giai Âm không tin lắm? Đó là biện pháp giải quyết tốt nhất mà cô từng nghĩ tới. Không ngờ Quyền Thiệu Viêm lại chủ động nói ra.
Mục Giai Âm mạnh mẽ xoay người "Anh không hỏi nguyên nhân em đào hôn sao?" Càng nói càng nhỏ giọng.
Khoảng cách giữa cô với Quyền Thiệu Viêm rất gần, thời điểm nói chuyện theo quán tính cọ đầu về phía trước, vì thế liền đụng phải bờ môi mỏng ấm áp của tên đàn ông nào đó.
Quả nhiên cùng ngủ cùng giường rất dễ gây ra chuyện!
Mục Giai Âm không biết vì sao, mặt tự nhiên nóng lên, đang muốn lui đầu, lại bị tên nào đó nhẹ nhàng giữ chặt đầu: "Đối với nguyên nhân em đào hôn anh không có hứng thú" Vừa dứt lời, Quyền Thiệu Viêm liền cường ôm lấy Mục Giai Âm cùng cái lưỡi thơm tho của cô nhảy múa. Nhiều ngày như vậy, tất cả nhớ nhung đều bộc phát. Đương nhiên là yêu thích không buông tay công thành đoạt đất(ý là chiếm tiện nghi chị đó mà), càng khiến Quyền Thiệu Viêm xác định được cô gái trước mặtđối với anh có bao lớn phân lượng.