Edit: kimphuong172839
"Tả Trí Viễn sao?" Tay Quyền Thiệu Thi rốt cuộc dời đến máy vi tính: "Em giúp anh tra một chút."
Tra một chút? Tra cái gì?
Mục Ngọc Trác không thấy Quyền Thiệu Thi gõ máy tính như thế nào.
Máy vi tính đột nhiên liền tối đen rồi, sau đó, hình như là hai tay Quyền Thiệu Thi ở trên bàn phím tung bay, gõ ra một loạt từng hàng số hiệu.
Mục Ngọc Trác tiếp xúc máy vi tính muộn, đến bây giờ cậu còn gõ bằng một ngón tay, cũng bởi vì cậu vẫn dùng một ngón gõ chữ nên thường bị Lăng Diệc Dương chế nhạo. Bây giờ nhìn đến tốc độ của Quyền Thiệu Thi, Mục Ngọc Trác đột nhiên cảm thấy...... Lăng Diệc Dương thật không nên ngông cuồng như vậy.
Hôm nào cậu nhất định phải mang Quyền Thiệu Thi đi gặp Lăng Diệc Dương. Cái gì gọi là năm ngón tay tung bay? Cái gì gọi là Đạp Tuyết Vô Ngân (*)? Xem một chút Quyền Thiệu Thi sẽ biết.
(*): đi trên tuyết không để lại dấu chân.
Không tới mấy phút, Quyền Thiệu Thi liền mở ra một trang web.
"Đây là cái gì?" Mục Ngọc Trác thấy Quyền Thiệu Thi không có động tác nào nữa, liền tiện tay lấy con chuột lựa chọn một hạng mục, nhất thời trên màn hình xuất hiện vô số phụ nữ, có mặc y phục, còn có trần truồng.
Mục Ngọc Trác đỏ mặt, luống cuống tay chân muốn tắt hình ảnh này, nhưng Mục Ngọc Trác lại sững sờ phát hiện góc trên bên phải không có dấu “X”. Đây là ép buộc cậu nhìn sao? Mục Ngọc Trác quẫn bách nhìn về phía Quyền Thiệu Thi.
Quyền Thiệu Thi vẫn bình tĩnh như cũ.
Bởi vì lúc Mục Ngọc Trác mới vừa hốt hoảng không kềm chế được, Quyền Thiệu Thi cũng đã hốt hoảng qua.
Chờ Mục Ngọc Trác quay đầu lại nhìn Quyền Thiệu Thi, Quyền Thiệu Thi chính là bộ dáng nhẹ nhàng.
Mục Ngọc Trác bỗng cảm mất mặt, năm nay Quyền Thiệu Thi chừng chín tuổi đi? Một cô gái nhỏ mới chín tuổi như vậy lại bình tĩnh hơn cậu...... Không được, cậu không thể thua Quyền Thiệu Thi.
Mục Ngọc Trác vừa nghĩ vậy, bình tĩnh nhìn máy vi tính, nhưng ánh mắt vẫn khắc chế chỉ nhìn những người phụ nữ trên người có mặc quần áo, một khi thấy được người không mặc quần áo, gương mặt Mục Ngọc Trác lại đỏ lên, sau đó ánh mắt lại một trận mơ hồ.
"Những thứ này đều là tài liệu riêng tư của Tả Trí Viễn." Quyền Thiệu Thi giải thích.
Thì ra Tả Trí Viễn là một sắc lang. Quyền Thiệu Thi nghĩ thầm, trong nơi riêng tư toàn bộ đều chứa hình những phụ nữ này.
Quyền Thiệu Thi suy nghĩ một chút, đột nhiên lại đánh thật nhanh từng chuỗi số hiệu ở trên máy tính.
Mục Ngọc Trác đứng bên cạnh im lặng, khôn khéo nhìn, hình như là từ trước tới nay mới gặp được một việc gây ngạc nhiên như vậy.
Những hình phụ nữ kia toàn bộ đều biến mất, trên màn hình chỉ xuất hiện một tấm hình.
Dáng dấp người này hình như có chút quen thuộc, Mục Ngọc Trác suy nghĩ thật lâu mới nhớ đến: "Tại sao em tìm được hình của chị hai?"
"Không phải tìm, là căn cứ bộ mặt những người này đặc biệt ghép chồng lên nhau." Quyền Thiệu Thi giải thích.
Cô mới vừa cảm giác những người phụ nữ này mặc dù dáng dấp thoạt nhìn có đặc sắc riêng, nhưng chung quy vẫn có chút chỗ tương tự, lúc này cô mới đem toàn bộ các hình đều hợp thành một. Không ngờ ghép xong Mục Ngọc Trác lại biết người này.
"Hai em đang chơi cái gì vậy? Ultraman đang chiếu, Ngọc Trác có muốn đi xem hay không?" Mục Giai Âm cười đến xem Mục Ngọc Trác và Quyền Thiệu Thi, lại kinh ngạc thấy được hình Mục Giai Thu trong máy vi tính.
Mục Giai Âm nhất thời liền mất hứng.
Ngày thường, máy vi tính này phần lớn thời gian đều là cô dùng, thỉnh thoảng Quyền Thiệu Viêm cũng dùng, nhưng cô dám khẳng định, cô tuyệt đối sẽ không để hình những người phụ nữ khác trong máy vi tính! Như vậy thì là Quyền Thiệu Viêm rồi? Mục Giai Âm nhất thời liền hung dữ nghiến răng, tại sao Quyền Thiệu Viêm lại để hình Mục Giai Thu ở trong máy tính, chẳng lẽ Quyền Thiệu Viêm đối với Mục Giai Thu......
"Chị họ." Mục Ngọc Trác nhìn vẻ mặt hung dữ của Mục Giai Âm, bị sợ đến liền tôn xưng đều đem ra hết: "Đây không phải là hình trong máy vi tính, đây là hình Quyền Thiệu Thi ghép. Tuyệt đối không phải là hình anh rể để ở bên trong."
Nếu để cho anh rể biết Mục Giai Âm bởi vì chuyện tấm hình này mà tức giận như vậy, cậu tuyệt đối không có kết quả tốt!
Quyền Thiệu Thi cuối cùng cũng biết tại sao nét mặt Mục Giai Âm khó nhìn như vậy rồi.
Vừa nãy, cô còn tưởng rằng người trong máy vi tính này có thù oán với Mục Giai Âm đấy.
"Đây là em tìm được trong tài liệu riêng tư của Tả Trí Viễn một đống hình." Quyền Thiệu Thi nói: "Em đem những tấm hình kia đặc biệt ghép lại với nhau mới ra tấm hình này."
Mục Giai Thu và Tả Trí Viễn......
Trong đầu Mục Giai Âm thoáng qua từng mảnh ký ức.
Đời trước đến cuối cùng tất cả mọi người đều không thèm thăm cô, cũng chỉ có Mục Giai Thu không cố kỵ chút nào......
Đời này, vừa mở mắt cũng là Mục Giai Thu mang theo Tả Trí Viễn tới bệnh viện......
Ông nội đã từng nói cho cô biết Mục Giai Thu quen biết Tả Trí Viễn, nhưng Mục Giai Thu đã từng lên tiếng phủ nhận với cô việc biết Tả Trí Viễn, chỉ nói là chị ta biết sơ Tả Trí Viễn người này mà thôi......
"Chị họ, chị họ." Mục Ngọc Trác sợ hãi kêu Mục Giai Âm, hỏi: "Chẳng lẽ chị thật sự tức giận? Cái này không phải anh rể làm, đều là Tả Trí Viễn làm."
"Không có việc gì." Mục Giai Âm lắc đầu một cái mới nói với Mục Ngọc Trác: "Ngọc Trác, em đi xem TV có được hay không? Chị có chút chuyện muốn nói cùng tiểu Thi."
"Được." Mục Ngọc Trác quen xem xét thời thế, lúc này đương nhiên cậu sẽ không ở lại.
"Thì sao, chị dâu, có vấn đề gì sao?" Quyền Thiệu Thi nhìn máy vi tính hỏi.
Mục Giai Âm có chút khẩn trương ngồi trước máy vi tính nói: "Tiểu Thi, trừ hình ra em còn có thể lấy được tin tức gì?"
"Còn có chút nhật ký riêng tư." Quyền Thiệu Thi nói: "Trước đó đã được xoá, nhưng trên web còn có chút dấu vết, em có thể tìm ra. Những tin tức khác, đại khái đều đã được mã hóa, em không xác định em có thể giải hết những thứ mật mã kia."
Lúc cô mới vừa tra thì có nhìn thử.
Tả Trí Viễn là người cực kỳ cẩn thận, anh ta xã giao trên Internet đều có tầng tầng mã hóa, những thứ đồ này có lẽ là anh ta cảm thấy không làm người khác chú ý, mới để ở chỗ này.
"Vậy, giúp chị tìm ra có được hay không? Còn có Mục Giai Thu." Mục Giai Âm nói.
"Tốt." Quyền Thiệu Thi cười đồng ý, đôi tay thao tác thật nhanh ở trên máy tính.
Rất nhanh, Tả Trí Viễn và Mục Giai Thu nhiều năm chuyện cũ liền bị đào lên. Nhưng chỉ có vẻn vẹn lốm đốm.
Quyền Thiệu Thi xin lỗi nhìn Mục Giai Âm nói: "Chỉ có bao nhiêu thôi, những thứ khác muốn phá giải đều rất khó khăn."
Lấy tài nghệ bây giờ của cô còn chưa đạt đến một bước kia, Quyền Thiệu Thi ảo não nghĩ tới, sớm biết chị dâu sẽ cần giúp ở phương diện này, như vậy cô nhất định sẽ nghiêm túc học máy vi tính.
"Không sao, những thứ này đã rất nhiều." Mục Giai Âm cười sờ đầu Quyền Thiệu Thi nói: "Không ngờ tiểu Thi của chúng ta lợi hại như vậy, chị đây một chút cũng so ra kém tiểu Thơ."
Mục Giai Âm rất xấu hổ...... Cô dùng máy tính cũng chỉ để xem một chút phim điện ảnh, đi mua sắm dạo...
Trên mặt Quyền Thiệu Thi hiện lên vẻ vui mừng nói: "Nhưng em thích nhất cơm chị dâu làm, ăn thật ngon."
"Vậy về sau tiểu Thi thường tới đi, chị rất vui khi được nấu cơm cho em đấy." Mục Giai Âm nhẹ nhàng sờ sờ mũi Quyền Thiệu Thi. Mặc dù Quyền Thiệu Thi không thích nói chuyện, nhưng tính tình cũng rất khéo léo, ngoan ngoãn làm cho cô không nhịn được muốn thương yêu.
Quyền Thiệu Thi cũng không có khách khí, gật đầu một cái thật mạnh, cả người đều tựa như được vui sướng bao phủ.
"Tiểu Thi, chuyện những tài liệu này, em cũng không nên nói cho người khác biết nha. Còn chuyện em sử dụng máy vi tính rất lợi hại nữa, cũng không cần dễ dàng cho người khác biết." Mục Giai Âm dặn dò.
Quyền Thiệu Thi bây giờ còn là một đứa trẻ, mặc dù rất thông minh nhưng bây giờ Quyền Thiệu Thi vẫn tương đối yếu ớt, không có năng lực tự vệ, nếu để cho người khác biết cô bé hiểu được nhiều như vậy, sợ rằng đối với Quyền Thiệu Thi là một loại bất lợi.
Quyền Thiệu Thi dùng sức gật đầu một cái, mới nói: "Chuyện em rành máy vi tính chỉ có chị dâu biết rõ. Chị Hướng Tình cũng chỉ biết một chút, mới vừa rồi Mục Ngọc Trác cũng nhìn thấy một chút."
"Về sau phải cẩn thận, đừng để cho người khác thấy được." Mục Giai Âm cười nói với Quyền Thiệu Thi.
Ý thức tự bảo vệ mình của Quyền Thiệu Thi vẫn rất cao. Nhưng điều này cũng có nghĩa là Quyền Thiệu Thi sống rất là khổ cực. Mục Giai Âm suy nghĩ một chút bình thường Quyền Thiệu Viêm không muốn nói tới chính là cái nhà kia, ngẫm lại Quyền Thiệu Thi ở trong trường xảy ra chuyện, chân mày hơi cau lại.
Quyền Thiệu Thi không có chú ý đến Mục Giai Âm cau mày, nói: "Chị dâu, em đi ra ngoài xem ti vi, chị nhìn chút tài liệu này đi."
"Ừ, đi đi." Mục Giai Âm gật đầu một cái, lúc này mới đem lực chú ý đặt ở máy vi tính trước mặt.
Bên ngoài, mặc dù Mục Ngọc Trác xem Ultraman, nhưng ý nghĩ cũng đã trôi dạt đến trên người Mục Giai Âm và Quyền Thiệu Thi ở trong phòng.
Thấy Quyền Thiệu Thi ra ngoài, Mục Ngọc Trác mới lại lần nữa đưa mắt thả vào trên ti vi. Làm bộ rất là chăm chú nhìn Anime. Quyền Thiệu Thi liếc mắt nhìn, liền cảm thấy không thú vị móc ra điện thoại di động.
Mục Ngọc Trác có chút đỏ mắt, trong lớp hầu như tất cả bạn học đều có điện thoại di động. Trừ điện thoại di động, có vài người còn có thể đem máy tính bảng hoặc là Laptop mang tới trường học. Chỉ có cậu không có gì cả, nhưng Mục Ngọc Trác cũng không cưỡng cầu những thứ này.
Nhiều năm như vậy cậu cực khổ đã quen, được như bây giờ đã rất tốt.
Nhưng thấy Quyền Thiệu Thi là một cô gái tám tuổi đều có điện thoại di động, ngẫm lại lúc Quyền Thiệu Thi thao tác máy vi tính rất thuần thục, nhất thời trong lòng Mục Ngọc Trác cũng có chút mất thăng bằng.
Quyền Thiệu Thi liếc nhìn Mục Ngọc Trác mới nói: "Cậu tốn hai mươi ba tiếng mới lên tới cấp 21? Trong trò chơi này, thời gian trung bình để những người khác lên tới cấp 21 chỉ có ba tiếng."
"Em... Tại sao em có thể tra ra ghi chép trên trò chơi của anh?" Mục Ngọc Trác đỏ mặt, sỉ nhục a sỉ nhục.
Tốc độ thăng cấp chậm của cậu đã bị Lăng Diệc Dương cười nhạo quá nhiều lần, hiện tại lại bị Quyền Thiệu Thi nhắc tới, Mục Ngọc Trác càng cảm thấy mất mặt.
"Tôi nhàm chán, cậu chưa nói không thể tra nha." Quyền Thiệu Thi nhìn Mục Ngọc Trác, nghĩ đến lời nói mới vừa rồi của Mục Giai Âm, đột nhiên tâm tình tốt hơn mấy phần, trên mặt không còn vẻ lạnh lùng, không cảm xúc nữa, trong đôi mắt khẽ mang theo chút nụ cười nói: "Đợi lát nữa tôi để cho cậu xem một chút cái gì gọi là chơi trò chơi."
Mục Ngọc Trác vốn muốn phản bác, đột nhiên ánh mắt lóe lên một phát: "Nói chuyện phải giữ lời đó."
Quyền Thiệu Thi gật đầu một cái.
Lúc này Mục Ngọc Trác mới hưng phấn mượn điện thoại di động của Quyền Thiệu Thi, gọi cho Lăng Diệc Dương nói: "Lăng Diệc Dương, đợi lát nữa vào trò chơi, tớ sẽ đánh bại cậu!"
Tay Lăng Diệc Dương đang viết chữ, nói: "Chỉ bằng cậu?"
Ba chữ, bao hàm sự châm chọc của Lăng Diệc Dương.
"Cậu chờ." Mục Ngọc Trác hạ chiến thư, hồn nhiên bỏ qua ánh mắt châm chọc của Quyền Thiệu Thi.
Mục Ngọc Trác bắt đầu trông ngóng chờ Mục Giai Âm từ trong thư phòng ra ngoài.
Chờ lúc Bạch Tự Di đi ra lại nhìn thấy Quyền Thiệu Thi đang chăm chú xem Ultraman, còn Mục Ngọc Trác thì hưng phấn và nóng nảy nhìn về phía thư phòng.
Giờ phút này Mục Giai Âm chỉ cảm thấy có chút khó thở.
Cô thật là cám ơn Tả Trí Viễn và Mục Giai Thu qua nhiều năm như vậy vẫn giữ vững thói quen dùng hộp thư trao đổi thư từ. Mặc dù cái thói quen này ở bảy, tám năm trước cũng chưa có. Nhưng nhiêu đó thư từ cũng làm cho Mục Giai Âm biết được đầu đuôi rất nhiều chuyện.
Quyền Thiệu Thi thậm chí còn tìm lại những bức thư Mục Giai Thu đã từng viết ở bản nháp trong thùng rồi lại thủ tiêu.
Tay chân Mục Giai Âm so với lúc trước còn lạnh lẽo hơn, huyết dịch cả người giống như là bị đóng băng.
Mười hai tuổi Mục Giai Thu viết: tôi thích Quyền Thiệu Viêm, về sau tôi nhất định phải cố gắng leo đến độ cao ngang bằng với Quyền Thiệu Viêm, tôi còn muốn khiến Quyền Thiệu Viêm thích tôi, không thể rời bỏ tôi! Tôi muốn để cho anh ấy cúi đầu xưng thần với tôi!
Mười ba tuổi, Mục Giai Thu viết: tôi hận Mục Giai Âm, cô ta không chết tử tế được.
Kiếp trước, cô thật sự chính là không chết tử tế được, khóe miệng Mục Giai Âm không tiếng động cong cong, cô thật sự không biết cô lúc chín tuổi năm ấy đã làm cái gì có thể khiến Mục Giai Thu hận cô như thế. Năm ấy cha mẹ vẫn chưa có qua đời, Mục Giai Thu không thể nào là bởi vì chuyện của cha mẹ mới hận cô.
Về sau nữa, cô nhìn thấy, vẫn còn là thiếu niên Tả Trí Viễn gởi điện thư cho Mục Giai Thu: "Mục Giai Thu, anh yêu em."
Có chút điện thư bị mất, không thể tìm trở về, nhưng Mục Giai Âm lại từ những thông tin thấy được của bọn họ biết một chút đầu mối.
Mục Giai Thu vẫn luôn không mặn không nhạt cự tuyệt Tả Trí Viễn.
Việc này lại càng khơi dậy hứng thú của Tả Trí Viễn đối với Mục Giai Thu. Trong bức thư cuối cùng, Mục Giai Thu nói, Tả Trí Viễn, nếu như anh yêu tôi, thì giúp tôi một chuyện. Theo đuổi Mục Giai Âm, nguyên nhân tôi sẽ ở trước mặt giải thích cho anh nghe.
Một năm sau, quả nhiên Tả Trí Viễn theo đuổi cô.
Lấy dáng vẻ cô khát vọng nhất, giống như là thiên thần xuất hiện ở trước mặt cô, lấy dáng vẻ như vậy quan tâm cô nhiều năm, dịu dàng thấm vào cuộc sống của cô.
...... Thì ra là như vậy.
Mục Giai Âm nhìn những hình ảnh Tả Trí Viễn lưu giữ, có lẽ Tả Trí Viễn thật cảm thấy những thứ hình ảnh này cũng không phải chuyện gì quá lớn, vì vậy, cho tới bây giờ anh ta vẫn còn lưu giữ hình ảnh này.
Cho tới bây giờ, Tả Trí Viễn vẫn còn thích Mục Giai Thu.
...... Thì ra là như vậy.
Trong lòng Mục Giai Âm nặng nề, mặc dù đã biết Mục Giai Thu muốn đối phó cô. Nhưng khi nhìn đến Mục Giai Thu trăm phương ngàn kế, mưu tính nhiều năm như vậy, trong lòng Mục Giai Âm vẫn không thể không khó chịu.
Khó trách kiếp trước cô thua thảm như vậy.
Cho tới bây giờ cô cũng không có đề phòng qua Mục Giai Thu và Mục Giai Nhan. Tại sao lại như vậy? Mục Giai Âm ở trong phòng ngồi hồi lâu, mới khôi phục lại bộ dáng dịu dàng thường ngày, đi ra khỏi phòng.
"Chị, em có thể dùng máy tính không?" Mục Ngọc Trác vừa thấy Mục Giai Âm đi ra, vội vàng chạy đến bên người Mục Giai Âm hỏi.
"Có thể." Mục Giai Âm quay đầu lại nhìn máy vi tính nói: "Thế nào đột nhiên si mê máy vi tính?"
Mục Giai Âm nhìn lại Quyền Thiệu Thi ngồi ở trên ghế, có chút khó hiểu hỏi: "Các em muốn làm gì?"
"Chơi trò chơi một chút." Mục Ngọc Trác nói.
Thấy Mục Giai Âm không vui nhíu mày, Mục Ngọc Trác mới lại nói: "Chị Giai Âm, thật vất vả em mới được nghỉ đông, chị để cho em chơi một hồi nha, chỉ một hồi, một hồi thôi."
"Chơi đi, chơi đi." Mục Giai Âm nhìn vẻ mặt sinh động hiếm có của Mục Ngọc Trác, bất đắc dĩ nói.
Mục Ngọc Trác luôn luôn tự chủ rất tốt, lúc trước cô lo lắng Mục Ngọc Trác trầm mê trò chơi, toàn bộ đều là buồn lo vô cớ. Hơn nữa, bây giờ chơi máy vi tính còn có Quyền Thiệu Thi.
Mục Giai Âm duy nhất kỳ quái chính là lúc trước Mục Ngọc Trác và Quyền Thiệu Thi còn là bộ dáng không lời nào để nói, thậm chí Mục Ngọc Trác còn có chút khiêu khích Quyền Thiệu Thi, tại sao bây giờ Mục Ngọc Trác liền bắt đầu xem Quyền Thiệu Thi là thượng khách rồi?
Bên kia, Lăng Diệc Dương cũng leo lên máy vi tính.
Lăng Diệc Dương vẫn còn rất lịch sự hỏi thăm Mục Ngọc Trác có cần cậu thay đổi biệt hiệu cấp mười tám hay không.
Quyền Thiệu Thi trực tiếp thay Mục Ngọc Trác làm quyết định, không cần.
Thôi, dù sao Mục Ngọc Trác tất cả đều là thua. Chỉ là bại bởi cấp 55, xem ra Mục Ngọc Trác không thiệt thòi là được. Lăng Diệc Dương rất là thông cảm không có đổi biệt hiệu, mặc trang bị, đứng ở cửa thành chờ Mục Ngọc Trác.
Nơi này là địa điểm đấu PK.
Lúc Mục Ngọc Trác còn chưa có tới, Lăng Diệc Dương vẫn còn rất tranh thủ lúc rảnh rỗi cùng những người bên cạnh đấu PK một hồi. Dĩ nhiên, kết quả đều là Lăng Diệc Dương thắng.
Chờ lúc Mục Ngọc Trác tới, mắt Lăng Diệc Dương liền trực tiếp trợn to.
"Chừng nào thì cậu có trang bị thần cấp? Sẽ không phải là cậu trộm tiền trong nhà mua những trang bị này đi?" Giọng nói kinh ngạc của Lăng Diệc Dương từ trong ống nghe truyền tới.
"Tớ là hạng người như vậy sao? Đây là...... Người khác đưa." Mục Ngọc Trác có chút não mà nói.
Cậu chơi trò chơi chỉ để tiêu khiển, mặc dù cậu cũng dùng tiền tiêu vặt mua trang bị trong trò chơi, nhưng cậu tiêu phí tuyệt đối là rất lý trí!
Về phần trang bị, căn cứ theo cách nói của Quyền Thiệu Thơ, chính là, cô sửa đổi một chút số liệu trong trò chơi, vì vậy những thứ trang bị giá trị hơn vạn này liền không uổng một đồng một cắc nào xuất hiện ở trên người của Mục Ngọc Trác.
"Đưa cho?" Lăng Diệc Dương cất giọng còn có chút nghi ngờ. Nhưng mà cậu cũng hiểu được tính tình của Mục Ngọc Trác, biết Mục Ngọc Trác không phải người xài tiền bậy bạ, liền cũng có chút nửa tin nửa ngờ. Tại sao không ai đưa cho cậu bộ trang bị này vậy?
"Có đánh hay không?" Quyền Thiệu Thi có chút phiền, trực tiếp ở trong trò chơi gõ chữ.
"Đánh! Tớ để cho cậu biết cái gì gọi là trên cấp bậc tuyệt đối áp chế!" Có trang bị thần cấp thì tay mơ Mục Ngọc Trác này vẫn cho rằng mình vô địch thiên hạ? Trang bị thần cấp cũng chỉ bảo đảm cho Mục Ngọc Trác liên tục vô địch đối thủ hơn mình 10 cấp, mà Mục Ngọc Trác vượt cấp khiêu chiến tới 30 cấp cũng chỉ có một nửa phần thắng mà thôi.
Phải biết cái trò chơi này sau cấp 30 muốn thăng cấp nữa là cực kỳ khó khăn, mỗi lần thăng một cấp đều sẽ có cấp bậc khổng lồ áp chế. Hiện tại cậu ở cấp 55, nói không khách khí chính là cậu chỉ dùng ngón tay út cũng có thể nhẹ nhàng áp chế Mục Ngọc Trác. Huống chi, Mục Ngọc Trác còn là một tay mơ.
Cấp 21 hạ chiến thư với cấp 55, người vây xem bên cạnh nhất thời mất hứng.
Trận này thắng bại sớm đã rõ, nhưng có rất nhiều người theo dõi trang bị cực phẩm trên người Mục Ngọc Trác.
Nhưng vừa mới đánh, Lăng Diệc Dương đã cảm thấy trạng thái hôm nay của Mục Ngọc Trác không đúng. Hình như là thêm vào máy gian lận hay sao đó, vẻ khí thế kiêu ngạo này ngăn cản thế nào cũng không ngăn nổi.
Người vây xem bên cạnh dừng chân rồi.
Có vẻ chiến đấu rất kịch liệt?
Lăng Diệc Dương ở trong trò chơi này trường kỳ chiếm cứ ở đầu bảng danh sách nhân vật đại thần cấp, mặc dù hơi cô độc, nhưng càng lộ vẻ thần bí, có cậu ở chỗ nào tự nhiên chỗ đó sẽ có đề tài. Mà nay, một tên cấp 21, lại có thể cùng Lăng Diệc Dương đánh bất phân thắng bại, vậy làm sao có thể không khiến người ta mở mang tầm mắt?
Mục Ngọc Trác ở một bên khẩn trương nắm hai quả đấm, giống như là anh đang chơi trò chơi.
Thái độ Quyền Thiệu Thi cũng từ thích ý trở nên nghiêm túc và khẩn trương, Lăng Diệc Dương thật là một đối thủ cường đại. Mà tay Quyền Thiệu Thi ở trên bàn phím bay múa cũng càng lúc càng nhanh, đại não Quyền Thiệu Thi càng thêm vận hành nhanh chóng, càng không ngừng tự hỏi bước kế tiếp rốt cuộc phải làm như thế nào đi, nên ra chiêu gì.