“Không không có chuyện gì!” – Nhan Diệp Doanh ngồi xuống ghế đàn đặt tay lên dây đàn chuẩn bị gãy một vài nốt thì một bàn tay khác đặt lên dây đàn khiến nàng ngỡ ngàng.
“Đợi một chút! Tiểu Ly tử phiền ông đến gặp Hắc bào lấy cây đàn hắn giữ đem vào đây!” – Nghe Kỳ Lạc nói, tiểu Ly tử nhanh chóng rời đi. Diệp Doanh đưa ánh mắt ngạc nhiên không chút kiêng dè nhìn người trước mặt. Câu nói của Kỳ Lạc có phần làm mọi người trong yến tiệc có chút xôn xao nhất là Hoàng Thượng và Hoàng Hậu. Hai người diều biết, mẫu thân của Kỳ Lạc là hoa phi bị bệnh nên mất sớm, để lại cho y một kỷ vật chính là chiếc đàn tranh được xem là bảo vật của gia tộc ngoại Hoa phi, từ đó đến nay y không cho ai chạm vào nay lại chủ động mang lên như thế này thì có y gì.
Chiếc đàn ban nãy chỉ một thoáng đã nằm trước mặt Diệp Danh đặt tay lên dây đàn cảm nhận được một luồng khí tỏa ra từ đầu ngón tay, quả thật có thể nói là cây đàn tốt nhất trong thiên hạ này.
“Bẩm phụ hoàng và nương nương, nhi thần xin được biểu diễn bài Thanh Thủy!’ – Chữ Thanh Thủy cuối cùng nói ra có chút gằn giọng nghe mang theo hương vị nặng nề, Diệp Doanh lại ngước nhìn y rồi cúi xuống đánh những nốt đầu tiên. Đã phóng lao thì phải theo lao vậy.
Tiếng đàn trong vắt vang vọng hòa lẫn tiếng tiêu ai oán nghe có thể cảm nhận được nỗi đau ai oán trong lòng người con gái đang ngóng chờ trượng phu, đoạn cao trào tiếng đàng và tiếng tiêu như đang đuổi nhau có thể cảm nhận được nỗi lòng đau đớn tột cùng của người con gái khi hay tin trượng phu của mình mãi mãi không quay trở lại! Âm thanh đánh vào lòng người như vậy khiến cả yến hội lặng như tờ. Đến khi tiếng đàn và tiếng tiêu ngưng lại mọi người vẫn con ngỡ ngàng chưa thoát khỏi. Mất một thoáng sau có tiếng vỗ tay lốp bóp khéo mọi người quay về hiện tại. .
||||| Truyện đề cử: Sống Lại, Ta Đích Thân Dạy Dỗ Quý Tử, Quý Nữ |||||
“Hay quả thật âm thanh ta nghe rõ tiếng khóc ai oán bên trong đó. Quả thật suất thần ta không ngờ có thể thưởng thức một bản hòa tấu hay đến như vậy! Nhan tiểu thư, tiếng đàn của con có thể xuất chúng như vậy song tiếu cùng tiếng tiêu Kỳ Lạc thật sự khiến người nghe chết lặng!” – Hoàng Thượng hết lời ca ngợi, mọi người cũng bàn tán xôn xao, Nhan Diệp Doanh là con gái của nhan tướng quân, ít xuất hiện cũng không quá nổi trội, ngày hôm nay lại ăn vận vô cùng nhạt nhòa nhưng khi đứng chung với Thất hoàng tử lại như ánh sáng minh châu lấp lánh ánh nhìn.
“Đa tạ hoàng thượng quá khen, thật ra do đàn tốt cùng người dẫn tiêu tốt là thất Hoàng tử cho nên mới được như vậy! Chứ Doanh nhi tự biết tài năng của mình hạn hẹp như thế nào!” – Diệp Doanh hành lễ nói.
“Doanh nhi quả thật xứng đáng với danh hiệu cầm nữ bậc nhât của Nguyên quốc chúng ta nếu con nói mình tài hạn hẹp thì những người có mặt hôm nay sao có thể dám đàn nữa!” – Hoàng thượng cười vui vẻ nói – “Ban thưởng cho cả 2 đây là Ngọc minh châu cống phẩm của tây Lĩnh, phát sáng trong đêm tối!”
“Đa tạ thánh ân!” – Hai người tiến lên nhận lên nhận lễ vật rồi lui xuống chỗ ngồi, ánh mắt thèm thuồng cũng như đố kỵ của các vị tiểu thư khác đỗ về phía Diệp Doanh, còn nàng ánh mắt khó hiểu nhìn về phái Kỳ Lạc, y cảm nhận được ánh mắt của nàng nhìn về phía mình, điềm đạm nâng tách trà uống không đáp lại.
Nhan Diệp Doanh không ngờ rằng phía bên kia cũng có một ánh mắt đang nhìn nàng chăm chú, đó là thái tử Kỳ Song, y không hiểu vì sao ngày lễ cập kê nàng rất chú ý đên y nhưng ngay sau đó lại vô cùng thờ ơ, ban đầu Kỳ Song còn thấy vị tiểu thư rước mắt thật tầm thường nhưng sau ngày hôm nay y phải có một cái nhìn rất khác. Đặc biệt gương mặt Diệp Doanh thật sự rất tóa sáng đến chói mắt khi đứng gần Kỳ Lạc ban nãy. Diệp Dung nhìn thấy ánh mắt thái tử nhìn Diệp Doanh như vậy vô thức tay dằn chiếc khăn trong tay nhàu nát.
Sau đó có thêm vài người lên trổ tài rồi yến tiệc cũng nhanh chóng kết thúc mọi người nhanh chóng ra về.
“Nhan tiểu thư!’ – Thái tử Kỳ Song gọi, khiến chân Nhan Diệp Doanh khựng lại.
“Thái tử không biết người muốn gọi tiểu nữ hay muội muội của tiểu nữ ạ!” – Nhan Diệp Doanh hành lễ rồi nhanh chóng nói. Nghe câu nói của nàng Nhan diệp Dung thẹn đỏ mặt.
“À Nhan đại tiểu thư! Ta có thứ này muốn đưa cho nàng!” – Nói đoạn thái tử Kỳ Song đưa cho nàng một chiếc hộp rồi cười vui vẻ nói – “Đi về cẩn thận!” – Chìa tay ra đỡ nhan Diệp Doanh lên xe ngựa, Diệp Doanh nhìn cánh tay của thái tử đưa ra có chút chần chừ, nhớ lại kiếp trước y cũng hành xử như vậy lúc đó đã khiến Diệp Doanh nảy sinh y nghĩ y thật sự có tình cảm với nàng sau này nàng mới biết tất cả chỉ là âm mưu chiêu trò.
“Dung nhi muội lên trước đi!” – Diệp Doanh giả vờ không nhận ra hành động đó xoay người đẩy Diệp Dung tiến lên, ánh mắt Diệp Dung nhìn thái tử rồi gương mặt đỏ ửng đặt tay lên cánh tay y lên xe ngựa. Diệp Doanh nhân cơ hội đó cũng đặt tay lên tay Diệp Minh mà bước lên theo, như vậy tránh được đùng chạm với thái tử mặt khác còn tránh được thất lễ!
“Đa tạ thái tử!” – Diệp Doanh cùng Diệp Minh đồng thanh đáp và cho xe ngựa chạy. Ánh mắt Kỳ song nhìn theo xe ngựa đi xa có chút khó chịu trong lòng.
Vừa về đến phủ Nhan Diệp Dung đã được Lý di nương đón tận cửa rối cả hai cùng nhau rù rì về phòng của mình, Diệp Doanh lặng yên nhìn một chút rồi cũng không nói thêm lời nào đi về viện của riêng mình.
…..
<dr.meohoang>