Tiểu Tiên Sinh

Chương 23: Dỗ tôi




Sơ Ninh giận dữ và giãy dụa, khi nghe thấy câu “Cảm ơn chị” thì trong nháy mắt lắng lại.
Loại cảm giác này hình dung thế nào nhỉ?
Thuần túy, không hề có một chút tạp chất nào. Cậu ta nói cảm ơn, chân tâm thật ý, Sơ Ninh có thể cảm nhận được.
Nghênh Cảnh ôm Sơ Ninh ba giây, sau đó rất hiểu mà buông ra. Cậu lui về sau một bước dài, chắp tay sau lưng, vô cùng kính cẩn cúi đầu cảm ơn cô.
Trong nháy mắt, Sơ Ninh còn cho là cậu ta muốn bái đường thành thân.
Tình huống này có chút ngoài dự đoán của cô, thật lâu không nói gì.
Nghênh Cảnh nhếch miệng cười: “Sao rồi? Về nhà chứ?”
Sơ Ninh máy móc gật đầu, Nghênh Cảnh lại như chú bướm, nhanh chóng chạy đến ghế phụ. Cô đứng nguyên tại chỗ hai giây, vỗ vỗ l*иg ngực của mình, giống như muốn làm cho cái ôm nóng bỏng vừa rồi trôi đi.
Ngày thứ hai, Nghênh Cảnh cùng với toàn đội đi đến phòng thí nghiệm của Minh Diệu.
Nơi này rộng rãi, thoáng mát, nghiêm chỉnh, cao cấp, tựa như một tòa cung điện thần thánh. Loại phòng thí nghiệm tiêu chuẩn cao này, làm cho học sinh bọn họ, chỉ thấy được ở trong sách vở mà thôi. Chân chính trải nghiệm, đây là lần đầu tiên.
“Không hổ là xí nghiệp lớn, tôi còn tưởng rằng mình đang tham quan hoàng cung nữa.” Chu Viên chậc chậc tán thưởng.
“Minh Diệu chính là hoàng gia trong ngành, danh tiếng lẫy lừng đó.” Trương Hoài Ngọc cảm thán: “Nếu như có thể cùng công ty như thế này hợp tác, vậy thì quá hạnh phúc rồi.”
“Bọn họ sẽ không coi trọng mấy đội bé như chúng ta đâu.” Kỳ Ngộ nói, lại hỏi Nghênh Cảnh: “Giao tiệp của Ninh tổng thật rộng, có thể quen biết được người quản lý nơi này?”
“Đây là bạn của bạn của chị ấy.” Nghênh Cảnh nói.
“Oa, thật sự quá lợi hại.” Trương Hoài Ngọc từ trong đáy lòng cảm thán, “Chị Ninh trẻ tuổi, không biết đến lúc tôi tầm tuổi của chị ấy, có thể trở nên ưu tú giống như vậy không.”
Líu ríu sau đó, chính thức bắt đầu thí nghiệm.
Bởi vì đây là loại hình Switch, là loại hình đứng đầu trên toàn thế giới, cho nên hiệu quả so với dự đoán còn tốt hơn.
Không gian ba chiều có thể mang lại trải nghiệm trực quan cho các nhà thiết kế động cơ trong tương lai, độ chính xác không gian, mở rộng và thậm chí mô phỏng thay đổi hiệu suất động cơ trong bất kỳ điều kiện phức tạp nào. Nói tóm lại, những gì họ nghiên cứu là “tiền đề” – trước khi nguyên mẫu được đưa vào sản xuất, nó mô phỏng một loạt các điều kiện tiền đề trước khi sản xuất.
Tiết kiệm chi phí và rút ngắn chu kỳ sản xuất, rất có triển vọng.
Công ty Minh Diệu cũng đặc biệt phái một vị kỹ sư, hỗ trợ bọn họ giải quyết các vấn đề về vận hành thiết bị. Có thế nói, tên cẩu lão bản trong miệng của Phùng Tử Dương, cho anh ta đủ mặt mũi.
Trong khi làm thí nghiệm so sánh số liệu, Nghênh Cảnh chú ý đến, có một người đàn ông, hầu như mỗi ngày đều đứng ở tầng hai trong phòng thí nghiệm, nhìn thao tác của bọn họ.
Có đôi khi đυ.ng mắt, Nghênh Cảnh thân thiện mà gật đầu, mỉm cười với anh ta.
Cho đến ngày thí nghiệm cuối cùng, người đàn ông này cũng đến phòng thí nghiệm.
Nghênh Cảnh không nghi ngờ gì cả, cho rằng đó cũng là nhân viên công tác của nơi này, vì thế tiếp tục bận rộn.
“Đơn nguyên mô phỏng thời tiết hoàn tất, Kỳ Ngộ, kế tiếp là thử nghiệm về hoàn cảnh.” Nghênh Cảnh đang ở bên trong thiết bị thao tác, hô một tiếng.
Nhưng Kỳ Ngộ lại bị Chu Viên gọi đi, không nghe thấy.
Người đàn ông đứng ở bên cạnh thật lâu, đi đến trước máy tính, hết sức quen thuộc mà ấn một tổ ký hiệu – chương trình thuận lợi tiến vào thử nghiệm đơn nguyên mới.
Nghênh Cảnh nhìn anh ta, ánh mắt dừng lại một chút.
Người kia không có chút bất thường nào, tiếp nhận ánh mắt nghiên cứu tìm tòi của cậu, bình tĩnh mà cười một cái. Anh ta hỏi: “Hạng mục này, các cậu hợp tác cùng công ty nào vậy?”
Nghênh Cảnh rất cảnh giác.
Người kia vẫn cười: “Rất có dũng khí.”
“...” Nghe không giống như lời có ích. Nhưng Nghênh Cảnh vẫn giữ lễ phép, tự tin tiếp lời: “Không chỉ có dũng khí, còn rất có ánh mắt nhìn.”
“A.”
Người đàn ông thu lại sắc mặt, cho dù là ngữ khí hay là tướng mạo khí chất, đều cho người ta cảm giác cao ngạo khó diễn tả bằng lời. Tự nhiên mà thành, toát ra từ trong cốt cách.
Anh ta và Nghênh Cảnh cao tương đương, ánh mắt hai người đối diện nhau, anh ta nói: “Loại hạng mục này, tăng tỉ lệ hồi báo tiền đầu tư, chỉ có một biện pháp.”
Nghênh Cảnh hỏi là cái gì?
“Ném tiền vào.”
“....”
Nghênh Cảnh không khỏi vì điều đó mà nổi lên mấy tia địch ý với người đàn ông này, nói chuyện quá không dễ nghe rồi.
Tích chữ như vàng, người kia rất nhanh liền rời đi. Nghênh Cảnh đối với bóng lưng của anh ta xùy một cái, “Tự cuồng tự đại.”
Không bao lâu, kỹ sư bên này đến hỏi thăm tình huống, Nghênh Cảnh nói tất cả đều rất thuận lợi.
“A, đúng rồi, suýt thì quên mất.” Nghênh Cảnh nhớ tới hỏi: “Nhân viên các anh vào phòng thí nghiệm có phải đều phải mặc đồng phục đúng không?”
“Đương nhiên.”
“Người kia vừa rồi không mặc.” Nghênh Cảnh đơn giản miêu tả lại một lần, thỏa sức tưởng tượng: “Không phải là gián điệp đấy chứ.”
Kỹ sư ghép lại những miêu tả rời rạc của cậu, bừng tỉnh đại ngộ: “A a a! Có phải là người mặc cái áo khoác đen đúng không?”
“Đúng vậy.”
“Đó là Đường tổng của chúng tôi.”
Nghênh Cảnh còn chưa hiểu, trừng mắt nhìn, “Đường tổng gì cơ?”
“Đường Diệu.” Ngữ khí của kỹ sư vô cùng tự hào, “Đổng sự ban chấp hành Minh Diệu của chúng tôi.”
“....”
Dấu chấm trong lòng của Nghênh Cảnh dài như không có hồi kết.
Mượn được phòng thí nghiệm tốt, báo cáo thí nghiệm rốt cuộc cũng có thể hoàn thành được trước ngày đã định.
Thứ ba là phải đi đến công ty đầu tư Ninh Cạnh để báo cáo. Nghênh Cảnh xoa xoa tay, sửa đi sửa lại bài phát biểu, học thuộc rồi lại học thuộc. Sau đó lại cảm thấy bài phát biểu không đủ hoàn hảo, còn băn khoăn không biết có nên đi tìm bạn cấp ba đang học bên khoa Trung văn, giúp mình viết thêm mấy câu so sánh ví von vào không.
Cậu đi đi đi lại ở trong ký túc, ngủ không ngon, ăn cũng chỉ được ba bát cơm, giống như đang đưa đầu vào máy chém.
Mà Sơ Ninh bên này cũng không quá thuận lợi.
Chu Thấm báo cáo với cô: “Phó tổng Vương nói, ngày mai anh ta sẽ không đến dự cuộc họp.”
“Nguyên nhân?”
“Nghỉ bệnh.”
Phó tổng Vương tên là Vương Sơn. Tuổi hơn bốn mươi, người gần đến tuổi trung niên, rất cao ngạo, lúc đầu khi thảo luận về hạng mục này, anh ta là người phản đối kịch liệt nhất. Dưới trướng của anh ta, quản lý hai bộ phận lớn, cũng thống nhất một chiến tuyến. Áp lực mà Sơ Ninh phải đối diện rất lớn, mới miễn cưỡng thông qua được quyết định đầu tư.
Sơ Ninh có chút thở dài, “Tôi tự mình đi mời.”
Cục tức trong lòng của anh ta không thể nuốt xuống, không tránh khỏi sẽ làm khó.
Hết lần này đến lần khác, người này cũng không thể đắc tội, công ty đầu tư Ninh Cạnh mới bắt đầu vô cùng khó khăn, về sau hấp dẫn được đầu tư, có đầy đủ mắt xích tài chính mới có thể tiếp tục hoạt động. Vương Sơn chính là một người đó. Sau lưng anh ta là Khải Minh, tiền nhiều khí thô, nếu như thật sự nghiêm túc, hạng mục này xác định sẽ chết yểu.
Cô hít một hơi thật sâu, khuôn mặt tươi cười đi vào văn phòng của Vương Sơn.
Đương nhiên, Vương Sơn cũng không phải cố ý muốn làm khó dễ, để cho anh ta nuốt trôi cục tức này là được. Sơ Ninh thái độ tốt, ngữ khí cũng mềm mại, thuận đối phương mà cầu hòa, bầu không khí hòa hoãn không ít. Cuối cùng Vương Sơn nói đến trọng điểm.
“Nếu như cô muốn thử hạng mục đầu tư mới, đây là chuyện tốt. Nhưng Sơ Ninh ơi, cũng phải cân nhắc đến thực tế của công ty chứ, dù sao, công ty Ninh Cạnh của cô, cũng chưa phát triển đến mức đó.” Vương Sơn gõ gõ ngón tay lên mặt bàn, “--- Chịu không được tổn thất của loại quy mô đầu tư này.”
Động tác gõ ngón tay trên bàn của anh ta, giống như là đang gõ vào trong lòng Sơ Ninh.
Cô chột dạ, nhưng rất nhanh chóng trấn tĩnh lại: “Tôi đã thử qua giả thiết, chỉ cần hạng mục hoàn thành giai đoạn thứ hai, thì có thể thực hiện được liên kết sản xuất và bán hàng, có thể liên kết với các doanh nghiệp hàng đầu trong nước, trao đổi công nghệ.”
"Tính đặc biệt, bí mật và độc quyền của các doanh nghiệp quân sự trong nước đều là khách quan. Cô làm thế nào để đảm bảo thị trường? À, đừng nói về điều này. Đội ngũ sinh viên đại học này còn rất trẻ và có lợi thế, nhưng rủi ro tiềm ẩn còn lớn hơn. Trong trường hợp tâm lý của họ sụp đổ, hoặc họ bỏ cuộc giữa chừng, gặp phải khó khăn, tiến độ dự án bị đình trệ, đầu tư vốn ban đầu của chúng ta có thể bị mất hoàn toàn.”
Sơ Ninh không khỏi nắm chặt bàn tay, “Cậu ta sẽ không.”
Vương Sơn cười cười, giống như Phật Di Lặc. Không tiếp tục nói, anh ta đứng dậy, cài nút âu phục, “Được thôi, tôi sẽ tham gia hội nghị đúng giờ.”
Thứ ba, Nghênh Cảnh cùng toàn đội sáu giờ đã đến phòng hội nghị để làm công tác chuẩn bị.
7.50, phòng hội nghị bắt đầu có nhân viên lục tục đi tới. Nghênh Cảnh không ngừng nhìn ngoài cửa, từng người từng người, cuối cùng cũng đợi được Sơ Ninh đến, mặt cậu lập tức bừng sáng, nở một nụ cười tươi khoe hàm răng trắng sáng.
Sơ Ninh liếc nhìn cậu một cái, rất nhạt, sau đó tiếp tục cùng người bên cạnh trò chuyện.
“????” Nội tâm Nghênh Cảnh hò hét, vì sao không cười với tôi???
Được rồi, tập trung.
8h, báo cáo đúng giờ bắt đầu.
Nghênh Cảnh thu lại tâm tình, giống như một chiến sỹ mặc giáp ra trận, nhanh chóng tiến vào trạng thái, đó là một trong ưu điểm của cậu.
Bởi vì giai đoạn trước đã chuẩn bị đầy đủ, cho nên cậu phát biểu trật tự rõ ràng, không hề hoảng loạn.
Nghênh Cảnh chia bài phát biểu thành ba phần – ý tưởng thiết kế, thao tác áp dụng, biểu hiện hiệu quả.
Cậu rất cẩn thận, nội dung bài học buồn chán vô vị, cậu hết sức tận dụng ngôn ngữ sinh hoạt, làm nó trở nên dễ hiểu sinh động hơn. Sơ Ninh để ý một chút, không tồi, mọi người không hề có biểu hiện hoang mang không hiểu.
Đến giai đoạn biểu hiện kết quả, Nghênh Cảnh thực hiện hết lệnh mô phỏng này đến lệnh mô phỏng khác.
“Bất kể điều kiện gì, chỉ cần thông qua điều kiện xây dựng mô hình tương ứng, liền có thể mô phỏng những khung cảnh hết sức chân thật – bão tố, bão cát, vòi rồng, sương mù, mưa đá.” Cậu gõ phím trên, thuần thục mà thao tác các chỉ lệnh.
Mô hình nho nhỏ trên màn hình kia, dưới các điều kiện thời tiết khác biệt, đều có các trạng thái tính năng riêng.
Trong điều kiện bão tố, nó giống như một chiếc kẹo đường trộn bê tông, kí©h thí©ɧ từng vòng từng vòng bọt nước.
Khi trời tuyết, nó còn rất đáng yêu mà thu lại kích thước, thể tích thu nhỏ, hiện ra phụ đề: “A a a! Lạnh quá lạnh quá ~ muốn ôm ôm”
Tiếng cười vang vọng khắp phòng họp.
Ok, không khí được duy trì vô cùng tốt.
Sơ Ninh đánh giá Nghênh Cảnh, tiểu tử này, còn rất có tình thú.
Tiếp theo, là mô phỏng vòi rồng, mưa đá, bão cát, và các loại thời tiết cực đoan.
Từ đó có thể thấy được, động cơ 3D trong những hoàn cảnh này, toàn thể có bất kỳ một biểu hiện khác thường nào, đều có số liệu hiển thị rõ ràng.
Báo cáo hoàn tất.
Trong phòng hội nghị yên tĩnh.
Cũng không quá bao lâu, Sơ Ninh dẫn đầu vỗ tay.
Một lần, hai lần, tiếp theo là tất cả mọi người cùng vỗ tay.
Trong lòng Nghênh Cảnh thả lỏng, a, qua cửa rồi!
Sau khi báo cáo kết thúc, cậu ôm theo hai thùng lớn, một mực lề mề không chịu rời đi. Cách cánh cửa thủy tinh, cậu nhìn thấy Sơ Ninh đang rất bận rộn, không ngừng có người đến tìm, hoặc là thảo luận, hoặc là ký tên, ký xong vừa mới chuẩn bị quay người lại có người đến tìm cô.
Cô giống như một vật sáng, Nghênh Cảnh cảm thấy ánh sáng quá mức sáng chói.
Hôm nay Sơ Ninh mặc váy công sở chuyên nghiệp, váy dài vừa phải, giày cao gót màu sáng, chắc tầm mười cm, mắt cá chân nhỏ nhỏ, bắp chân cân xứng, đầu gối cũng xinh đẹp... Ánh mắt Nghênh Cảnh tiếp tục đi lên, à, dáng người của cô ấy cũng rất tốt.
Trái tim cùng ánh mắt cùng nhau phiêu lên, đột nhiên đυ.ng phải ánh mắt của Sơ Ninh.
“...” Trái tim Nghênh Cảnh đập loạn, đệt, làm chuyện xấu bị bắt tại trận.
Sơ Ninh cũng không biết hoạt động nội tâm phong phú của cậu. Cách tấm cửa thủy tinh, cô ngoắc ngoắc tay gọi Nghênh Cảnh đến. Nghênh Cảnh lập tức chạy như bay đến trước mặt cô, tốc độ rất nhanh, Sơ Ninh không nhịn được mà lùi về sau mấy bước, sợ bị cậu đυ.ng phải.
Nghênh Cảnh kịp thời phanh lại, một mặt mong chờ: “Sao vậy?”
“Mời các cậu ăn cơm.”
“Vì cái gì? Là do tôi biểu hiện tốt đúng không?”
“...” Cậu không thể uyển chuyển một chút được à? Sơ Ninh không trả lời câu hỏi, chỉ nói: “Thời gian do cậu quyết định.”
“Thứ sáu đi.”
“Được.”
“Chị cũng đến chứ?” Cậu đột nhiên hỏi.
Sơ Ninh nhẹ gật đầu: “Tới.”
Nghênh Cảnh cười hai mắt thành hình trăng khuyết, “Tốt quá.”
Đến thứ sáu, tất cả mọi người đều rất hưng phấn.
“Nhà hàng này ăn rất ngon! Mà lại rất đắt nữa! Tôi nhất định phải ăn món móng heo ngon nhất ở đây!” Chu Viên liếʍ môi một cái, còn phát ra âm thanh tà ác.
Vạn Bằng Bằng ghét bỏ mà bước về bên phải một bước dài, tránh xa cậu ta.
“Đệt, cái tên khôn kiếp nhà cậu, có ý gì?” Chu Viên giương nanh múa vuốt.
Vạn Bằng Bằng chắp tay trước ngực “A di đà phật”
“Ha ha ha.” Mọi người đồng loạt cười.
Trương Hoài Ngọc hình như rất có hứng thú với Sơ Ninh: “Thật tuyệt quá, tôi nhất định phải học hỏi chị ấy thật nhiều mới được.”
Trên thực tế, sau khi nhìn thấy người, Trương Hoài Ngọc phát hiện... cũng không phải thật sự tốt như vậy.
Khi Sơ Ninh cùng bọn họ ăn cơm, vô cùng nhiệt tình thân thiết, nam sinh thì trò chuyện bóng rổ, cô cũng có thể nói vài câu. Nói về bát quái giới giải trí, cô cũng không hề tẻ nhạt.
Loại năng lực giao tiếp thành thạo như vậy, không trải qua thời gian hun đúc không học được.
Nghe thấy Trương Hoài Ngọc thích một nam minh tinh, cô có chút nhiệt tình: “Lần sau chị chuẩn bị cho em một bức ảnh có chữ ký, được không?”
“Thật sao?!” Trương Hoài Ngọc kích động: “Tự tay ký hay sao?”
Sơ Ninh vui vẻ gật đầu.
“Oa oa oa!” Trương Hoài Ngọc hai mắt giống như đang phát sáng, “Chị Ninh, chị còn quen biết người trong giới giải trí à?”
Triệu gia có một tiểu hoa đán đang hot, loại chuyện này không khó.
Sơ Ninh: “Có cơ hội, dẫn em đi gặp người thật.”
Má ơi, hạnh phúc muốn ngất luôn.
Nghênh Cảnh quan sát Sơ Ninh suốt cả quá trình, hừ hừ, mấy câu mà đã thu mua lòng người rồi.
Lại nghĩ, bình thường cô đối với cậu lạnh lùng với hung hãn như vậy, đối với mấy tên tiểu tử thối này lại vô cùng ôn nhu.
Hừ hừ hừ.
Đúng lúc Sơ Ninh cũng đang nhìn về phía cậu.
Ách.... tên tiểu tử này, một mặt khổ đại cừu thâm, sợi dây thần kinh nào cắm sai rồi?
Cơm nước xong xuôi, mọi người lại đi hát karaoke.
Chu Viên học mấy tên anh chị ngoài xã hội, nói vài câu alo alo vào mic, sau đó đưa cho Sơ Ninh phát biểu mấy câu.
Sơ Ninh cũng hào phóng, đứng dậy tiếp lời, “Không có gì đáng nói, phòng này rất đắt, nếu như như cứ lãng phí thời gian, không bằng để cho tôi hát thêm mấy bài.”
Dễ dàng xoa dịu bầu không khí.
Kỳ Ngộ cọ cọ người Nghênh Cảnh, “Chị ấy tính cách thật tốt nha! Dễ ở chung quá.”
Vạn Bằng Bằng cũng tiếp lời: “Không hung dữ một chút nào.”
Nghênh Cảnh không thoải mái, hừ.
Kỳ Ngộ: “A! Trương Hoài Ngọc đâu rồi?”
Ánh mắt của Vạn Bằng Bằng đảo một vòng, “Không nhìn thấy.”
Rất nhanh mọi người đều nhập vào màn ca hát.
Chu Viên gân cổ gào thét: “Anh rất muốn sống thêm năm trăm năm----“
Nghênh Cảnh đứng trên ghế, giơ tay lên: “Thưởng! Cho cậu năm trăm năm!”
Kỳ Ngộ lập tức nằm xuống đất, lăn hai vòng, dừng trước mặt Chu Viên: “Năm trăm năm của ngài đã đến, mời ký nhận.”
Sơ Ninh nhìn vui vẻ, cười đến không thấy mặt trời.
Cái này cùng với hình tượng cao lãnh đẹp đẽ của cô hoàn toàn không giống nhau. Toàn bộ lực chú ý của Nghênh Cảnh đều tập trung trên người Sơ Ninh.
Đại khái là do ánh sáng mờ ảo kia quấy phá, dừng lại trên người Sơ Ninh quá lâu, nhìn đẹp như vậy. Khi cô cười, đầu hơi ngửa về phía sau, cái cổ đẹp đẽ kéo dài, làn da giống như tô thêm một lớp ánh sáng nhu hòa.
Nghênh Cảnh bỗng nhiên cảm thấy nóng.
Nhịp tim của cậu tăng nhanh, tay chân không bị khống chế, nhảy xuống ghế, đi về phía Sơ Ninh.
Một bước, hai bước, ba bước. Mỗi bước đi, cậu đều cảm thấy mồ hôi sau lưng mình nhiều hơn một hạt.
Đầu cậu mông lung, cảm xúc hỗn loạn, tập hợp thành một niềm xúc động – cậu cũng không biết mình muốn làm gì, chỉ biết là muốn đi đến gần bên cô.
Đúng lúc này, cửa phòng mở ra, mơ hồ nghe được một câu: “Cậu đi đâu vậy?”
Ba hồn bảy vía của Nghênh Cảnh bỗng nhiên quay lại.
Cậu thanh tỉnh.
May mắn Sơ Ninh không hề chú ý đến cậu, trong lòng Nghênh Cảnh trống rỗng... giống như uống hai bình Hối Nguyên Thận Bảo*.
*Hối Nguyên Thận Bảo: là một loại thuốc bổ bên Trung.
Cậu quay đầu nhìn ra cửa. Thì ra là Trương Hoài Ngọc vừa nãy mới đi đâu đó quay về.
Bình tĩnh bình tĩnh.
Cậu âm thầm trấn an chính mình, mà giây tiếp theo lại nghe được Trương Hoài Ngọc gọi mình---
“Nghênh Cảnh.”
“A?” Cậu theo âm thanh mà đi đến.
Trương Hoài Ngọc cầm mic, một mặt giống như ra trận kiên quyết hy sinh, một tiếng gọi này cũng quá lớn, cả phòng đều an tĩnh lại.
Thời gian dần trôi, cô không còn căng thẳng nữa.
Tự tin lại hiện lên trên khuôn mặt trẻ tuổi, hào quang tỏa sáng. Cô giơ mic lên, nói với Nghênh Cảnh: “Tôi thích cậu.”
“....”
“....”
Đầu não của Nghênh Cảnh chết lâm sàng, một mặt mờ mịt.
“Từ lúc năm hai, tôi đã thích cậu. Vì sao năm nhất không thích? Tôi cũng không thể hiểu được. Nhưng mà không sao, bây giờ cậu biết là được rồi.” Trương Hoài Ngọc càng nói càng bình tĩnh, mắt lóe sáng, “Tôi suy nghĩ thật lâu, cuối cùng vẫn quyết định tỏ tình với cậu – đương nhiên, cho dù cậu đồng ý hay là cự tuyệt, tôi xin đảm bảo, tôi cũng sẽ không ảnh hưởng đến công việc của toàn đội. Ừm! Nghênh Cảnh, tôi rất thích cậu.”
Hiện trường chết máy thật lâu.
Vẫn là Kỳ Ngộ phát ra âm thanh đầu tiên: “Ohhhh shit! Lợi hại!”
Chu Viên vỗ tay bôm bốp, huýt sáo: “Hay lắm hay lắm!”
Nghênh Cảnh: “....”
Trương Hoài Ngọc mặt đầy tươi cười nhìn về phía cậu, cũng không vội mà chờ câu trả lời ngay, đặt mic xuống, tiêu sái đi về phía sô pha, ăn hoa quả.
Cô gái nhỏ vốn nên thấp thỏm, lại giống như không có chuyện gì,dù sao cũng không đến lượt cô xấu hổ.
Những sự xấu hổ này đều chuyển hết cho Nghênh Cảnh, cậu hồi lâu vẫn không lên tiếng.
Dưới tình huống hoảng hốt, cậu vô thức mà tìm đến Sơ Ninh, cũng không biết từ lúc nào mà tạo thành thói quen như vậy.
Ánh mắt vội vã tìm kiếm về phía Sơ Ninh, lại đối diện với một khuôn mặt đầy tươi cười hóng chuyện náo nhiệt.
Khóe mắt Sơ Ninh nheo lại, dựa vào sô pha lười biếng mà nhìn, khóe miệng cô nhếch lên, rõ ràng là biểu tình đang xem kịch vui.
Rõ ràng là xem kịch vui không thì còn gọi bằng cái gì được chứ.
Chuyện của cậu đối với cô, căn bản không phải là chuyện gì quan trọng.
Những suy nghĩ vớ vẩn cứ hiện ra một cách mãnh liệt, trong lúc Nghênh Cảnh không còn chút logic nào mà ghép lại với nhau, cậu đột nhiên trở nên rất bực bội, mà bực bội lại lộ ra ngoài, cố ý quấn vào người, từ chỗ cô đi qua, cố ý chạm vào đầu gối cô.
Sau đó tức giận đi ra khỏi phòng.
Lúc này đầu Sơ Ninh đầy dấu ba chấm.
Mẹ... lại chọc phải cái gì của cậu ta rồi?
Sơ Ninh ở bên ngoài tìm được người, Nghênh Cảnh đang ngồi xổm ở cửa hóng gió, tóc bị gió thổi tung, lộ ra cái trán trơn bóng, trên đó khắc một chữ to đùng “Hừ.”
“Được nữ sinh thổ lộ không phải là nên vui mừng hay sao?” Sơ Ninh đêm nay uống rượu, mà tâm trạng lại không tệ, nói chuyện cũng không nghiêm túc như ngày thường.
Cô dùng mũi giày nhẹ đá vào giày của Nghênh Cảnh, cười hỏi: “Làm sao? Cầm nhầm kịch bản hả?”
... Chân thật nóng.
Nghênh Cảnh bị động tác này làm cho đỏ hết tai. Cậu lập tức đứng lên, cao hơn cô một cái đầu, khí thế dần trở về, “Cầm nhầm đó, thì sao, chị viết kịch bản chính xác cho tôi được?”
“....” Sơ Ninh bị hét cũng không hiểu được, mang theo cảnh cáo, nhìn cậu.
Gan chó của Nghênh Cảnh như được dát thêm một lớp vàng, cậu cũng trừng mắt trở về.
Mắt to mắt nhỏ trừng nhau, người qua đường bối rối quay lại nhìn, khẽ bật cười.
Điên rồi sao, lại ngốc cùng một đứa bé?
Thật sự là cũng gần giống người ngốc rồi.
Hai tay Sơ Ninh đặt về phía sau, tiến về phía trước một bước.
Nghênh Cảnh nghiêng mặt về bên trái, không thèm nhìn cô.
Cứng nhắc hồi lâu, chỉ nghe thấy một tiếng thở dài, “Haizzz cái cậu này....”
Sơ Ninh nói được nửa câu, đột nhiên vươn tay ôm lấy mặt cậu, sau đó vặn trở lại.
Trở thành mặt đối mặt, véo véo hai má cậu.
Vẫn chưa cảm thấy hết tức, lại dùng sức vuốt vuốt, thấp giọng hỏi: “Có phải nhất định muốn tôi dỗ? Hả?”
Bên cổ tay cô truyền đến mùi hương nhàn nhạt quyến rũ giống như mê dược, ánh sáng nhẹ nhàng dừng trên khuôn mặt cô, sau đó lẳng lặng bao trùm khắp mắt Nghênh Cảnh.
Âm thanh của cậu trầm thấp hơn, nói mớ, “Vậy chị có nguyện ý dỗ tôi không? Hả?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.