Lúc Hạ Diệp tỉnh dậy, Hạ Vũ Chính ở phòng khách vừa hút thuốc vừa đọc hợp đồng.
Điếu thuốc vẫn còn hai hơi.
Thấy con gái đi ra, liền vùi điếu thuốc trước.
Tìm mẹ con à? Ăn chút gì đó rồi hãy đi, để bố nói dì Ngô làm cho con…” Hạ Vũ Chính vùi điếu thuốc chuẩn bị đứng dậy thì Hạ Diệp ngăn lại.
“Không cần đâu, con ăn bên ngoài là được rồi”, thái độ của Hạ Diệp vẫn ổn, nhưng nghĩ tới khuôn mặt vặn vẹo của dì Ngô đã thấy mất ngon đi một nửa rồi.
Hạ Vũ Chính “Hử” một tiếng, suy nghĩ một chút, định lấy ví tiền ra: “Con có tiền tiêu vặt không?”
Mấy hôm nay bận rộn đủ thứ, không phải là chuyện công việc, cũng là chuyện học hành của bọn trẻ, nên quên là Hạ Diệp trở về nhà lâu như vậy, vẫn chưa cho con tiền tiêu vặt, không biết nó có đủ tiền xài không?
Hạ Diệp cong môi nói: “Có ạ.”
Mẹ và các anh đã cho rồi.
Cô sửa soạn lại một chút rồi ra ngoài, nhìn qua cửa sổ Hạ Vũ Chính thấy cô không lên xe của Vương Đại Hải, mà đi thẳng ra cổng chính biệt thự.
Hạ Vũ Chính cảm thấy chút kì lạ, sao con gái nhỏ của ông không thích ở nhà ăn sáng? Sao không ngồi xe của nhà đã chuẩn bị?
Hơn nữa vừa rồi lúc nói chuyện, dường như có chút xa lạ.
Lúc trước Hạ Tư Anh ở đây, ông dành một nửa sự chú ý cho con gái lớn, bây giờ con gái lớn đi rồi, ông chuyển sang để ý con gái nhỏ, mới dần dần phát hiện ra những vấn đề này.
Nếu nói tính tình lạnh lùng của con gái nhỏ là do mấy năm nay lưu lạc bên ngoài, nhưng…cô ấy đối với Hạ Hoà một chút cũng không xa lạ.
Hai mẹ con giống như chưa bao giờ chia cắt, rất thân thiết.
Nhưng Hạ Vũ Chính cũng luôn vì con gái, vì gia đình mà lo nghĩ, con gái nhỏ rốt cuộc từ lúc nào lại xa cách với mình như vậy?
Hạ Vũ Chính nhíu mày, nhất thời không nghĩ được, nhớ lại ngày hôm đó Tiểu Bánh Ngọt trở về nhà, lúc ông đứng ở cửa nhà ăn phía tây nhìn thấy cô, không có cách nào che giấu được cảm xúc xúc động và vui mừng, trái lại, lúc này đây, trong lòng cảm thấy trống rỗng đau đớn.
Không được, khi có cơ hội nhất định ông sẽ hỏi vợ.
Bản thân đã làm gì sai??
Sao lại bị Tiểu Bánh Ngọt ghét như vậy??
Hãy ủng hộ truyện tại BeeBook, TruyenHD
**
Hạ Diệp đi xe đạp công cộng, như cá gặp nước, tự do đi lại dưới bóng cây trên những con đường trong khu biệt thự, rồi đến khu thương mại đông đúc người.
Từ nhà đến khu thương mại Tân Quang, quãng đường khá xa.
Dù tiểu tổ tông thể lực tốt, đạp xe đến khu thương mại hết một tiếng rưỡi, khuôn mặt gầy gò trắng ngọc đỏ bừng lên, những giọt mồ hôi nhỏ trên trán làm bay đi mùi hương thơm ngọt ngào trên người cô.
Cô một chút cũng không thấy mệt, ngược lại cảm thấy gân cốt được giãn ra.
Một giấc ngủ ngon, đối với cô tương đương với việc tỉnh dậy sau giấc ngủ đông, vậy nên rất có tinh thần.
Những tòa nhà cao tầng trong khu thương mai xếp thành hàng dài.
Người đi bộ đến đó rất đông và sôi nổi.
Rất nhiều quán trà lấy màu hồng làm chủ đạo, trước cửa những cô gái mặc đồ đồng phục Đát Kỷ, đeo tai hồ ly, ngọt ngào gọi to: “Chào mừng chủ nhân trở về nhà~”
Đến Hạ Diệp nghe xong cũng gần như muốn theo họ vào.
Cô nghĩ một hồi, cô là thật, vậy mà để những người cải trang kia làm lung lay ư?
Cô không nên để mất mặt chứ?
Nghĩ xong, quay đầu đi không chút lưu luyến, nhìn thấy một quán ăn nhỏ bình dân ẩn nấp trong một con hẻm nhỏ.
Đằng sau chiếc xe ba bánh, những chiếc xiên được nướng trên một giá sắt dài, giống như hàng chục năm trước cô đã thấy ở Bắc Kinh.
Quán tuy nhỏ nhưng khá sạch sẽ, xiên nướng lên sẽ có mùi thơm cay nồng.
Quầy hàng nhỏ do ông lão trông nom, không có mã wechat để quét, Hạ Diệp đến ngân hàng bên cạnh rút tiền.
Lúc đến ngân hàng hàng chục năm về trước, ngân hàng còn chưa có máy ATM.
Khu thương mại này lượng khách rất đông, lấy số xong, có ba mươi người đang xếp hàng trước cô, cô đợi rất lâu, cuối cùng cũng tới lượt cô.
Cô vốn dĩ là người thiếu kiên nhẫn, ngồi vào quầy, mặt khó chịu nhưng vẫn nói chuyện lịch sự: “Rút một trăm ạ.”
“Rút bao nhiêu tiền?” giọng nói không mấy thân thiện của nhân viên ngân hàng nghe từ loa phóng thanh, với vẻ mỉa mai không chút che giấu.
Không hề có nụ cười thân thiện, lại còn thái độ kiêu ngạo.
Hạ Diệp “Ơ” một tiếng nhẹ nhàng, nói lại rõ ràng hai chữ: “Một trăm.”
Cô ăn xiên, một trăm là đủ rồi.
Nhân viên chắc mình đã không nghe nhầm, một chút kiên nhẫn còn lại trên gương mặt hoàn toàn biến mất, nhếch môi nói: “Một trăm thì đến máy ATM tự rút nhé! Không thấy ở đây nhiều người đợi ư?”
Truyện sẽ dừng up ở mangaToon nếu vẫn bị re-up
Hạ Diệp tình cờ là khách hàng cuối cùng trước giờ nghỉ trưa của nhân viên này.
Cô ấy mệt cả buổi sáng rồi, sắp được nghỉ ngơi rồi, kết quả không biết từ đâu xuất hiện một người tội nghiệp làm trễ thời gian của cô ấy, một trăm tệ cũng muốn nhờ cô rút, thật là hết nói!
Mặc dù có những quy định bất thành văn ở ngân hàng, để tăng hiệu suất, dưới bao nhiêu tiền thì nên đến cây ATM rút, nhưng trên thực tế, nhân viên ngân hàng không được quyền từ chối yêu cầu rút tiền của khách hàng, đừng nói một trăm, một tệ cũng phải giúp khách rút, đây là công việc của họ.
Hầu như nhân viên ngân hàng đều rất kiên nhẫn.
Thật không may, Hạ Diệp lại gặp trường hợp đặc biệt này.
Nhưng đó không phải là xui xẻo của Hạ Diệp, mà là xui xẻo của nhân viên đó.
Hạ Diệp khẽ cười một tiếng, hai mắt sáng lên: “Một trăm không rút được ư?”
Nhân viên kia gượng gạo nói: “Không rút được.”
Đang định treo tấm biển ngưng làm việc, thì Hạ Diệp thản nhiên nói: “Được, vậy em rút…tám triệu.”
Thẻ này là của cô, trong đó có chút tiền, đây là khoản hoa hồng nhỏ mà trong khoản thời gian này cô giúp anh hai đầu tư.
“Tám triệu?” nhân viên chỉ biết cười: “Được.”
Cô ấy? Nhìn có vẻ là một học sinh cấp ba chưa tốt nghiệp, mà rút tám triệu?
Quả thật là há hốc mồm!
Anh ta liền thao tác trên máy tính, mở vào tài khoản của Hạ Diệp, nếu số dư không đủ tám triệu, anh ta có thể trực tiếp gọi bảo vệ đến.
“Nhập mật khẩu”, nhân viên nói với giọng điệu đặc biệt xem thường.
Hạ Diệp cũng không bực bội gì, từ tốn nhập mật khẩu.
Sáu số không.
Nhân viên mở tài khoản, đồng thời mở miệng gọi bảo an: “Bảo…”
Chữ “An” chưa kịp nói, anh ta bỗng im bặt.
Anh nhìn vào màn hình, mắt bất động.
Tám triệu không phải là tất cả.
Số dư thật ra là…
“Có thể rút chứ?”
Giọng Hạ Diệp lại vang lên, nhân viên tỉnh người lại, bối rối quay đầu nhìn Hạ Diệp, lúng túng nói: “Được, được, rút cho em ngay.”
Thái độ thay đổi hoàn toàn, như một người khác.
Rút tám triệu trong chốc lát, chắc chắn đây không phải là người bình thường.
Đến quản lí từ phía sau cũng chạy ra, chủ động rót trà cho Hạ Diệp, giọng điều rất ân cần: “Hạ tiểu thư, cô uống trà trước nhé, số tiền cô rút tương đối lớn, có thể cô sẽ cần phải đợi một chút.”
Hạ Diệp rất hợp tác: “Được, không thành vấn đề.”
Nhìn vào trong quầy, nhân viên kia mồ hôi đầm đìa, còn gọi một nhân viên khác đến giúp, sau một hồi cuối cùng cũng lấy ra được tám triệu.
Quản lí cười lấy lòng: “Đây là tám triệu của cô, cô kiểm tra nhé.”
Hạ Diệp cũng không xem qua, nhàn nhã lấy ra từ tám triệu đó một tờ một trăm, nhướng mắt, nhìn nhân viên đó, khóe miệng cười ẩn ý: “Được rồi, phần còn lại, giúp tôi gửi vào lại.”
Nhân viên: Rốt cuộc tôi đã gây chuyện với ai!
(Hết chương)
———-
Diệp ca thật ngầu quá đi! Cho chừa dám khinh chị Diệp.