Đồng hồ trên tường ngoài trời, kim xoay tròn một vòng.
Hạ Hoà lo lắng đứng lên, cúi sát tai vào cửa nghe.
Thế nhưng phòng tư vấn cách âm hiệu quả quá tốt, cái gì cũng không nghe được.
Nghe nói rất nhiều người khi làm PTSD hướng dẫn tâm lý, sẽ sụp đổ khóc lớn.
Hạ Hòa thật sự là không đành lòng, nhưng mở ra khúc mắc, mới là bước đầu tiên chữa khỏi.
“Yo-“
Tiếng tay nắm cửa chuyển động, kéo cô trở lại từ suy nghĩ lung tung.
Ngẩng đầu lên, Tiểu Bánh Ngọt từ bên trong đi ra.
Vẻ mặt của cô rất bình thản, không khác gì trước khi vào phòng.
Đôi mắt trong suốt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch, cũng không giống như từng khóc.
Hạ Hòa cũng không biết nên yên tâm hay nên...
"Hạ Diệp, con..."
Lời còn chưa dứt, trong cửa một trận quỷ khóc sói tru cắt đứt suy nghĩ của cô.
Hạ Hòa kinh ngạc nhìn qua, chỉ thấy Thiết nương tử Phác Mỹ Lan trong lời đồn đãi quả cảm, giờ phút này đang nằm sấp trên bàn, gào khóc.
Tiếng khóc vang dội kia, tựa hồ là tồn đọng nhiều năm khổ sở rốt cục tìm được lối ra, muốn toàn bộ đổ ra.
Hạ Hòa ót dấu chấm hỏi: “Bánh à, đây là... HLV Phác? ”
Hạ Diệp gật gật đầu, ngữ khí trầm tĩnh: “Để cho cô ấy khóc trong chốc lát, phát tiết ra là được rồi. ”
Hạ Hòa há miệng, nửa ngày, sững sờ một chữ không nói ra.
Đây rốt cuộc là... Ai đã hướng dẫn ai?
**
Từ khoa tâm lý, đối diện là khoa chăm sóc sức khỏe trẻ em.
Từ xa, chỉ thấy một cậu bé ‘xiu’ chạy ra khỏi phòng khám.
“Tiểu thiếu gia, ngươi chạy chậm một chút, cẩn thận ngã!”
“Tiểu thiếu gia, tiêm một chút cũng không đau, thật sự!”
“Tiểu thiếu gia!”
Cậu bé chạy đến gần, Hạ Hoà nhìn thấy bộ dạng của mình.
Cũng chỉ có ba bốn tuổi, mặc quần tây đeo lưng, cổ áo còn buộc một cái nơ, vừa nhìn đã biết là tiểu tổ tông nhà ai.
Tuy rằng là chân ngắn, nhưng chạy rất nhanh, hai bảo mẫu phía sau căn bản không đuổi kịp.
Cậu bé ôm một chiếc xe đồ chơi trong tay, vừa chạy vừa quay đầu lại: “Lừa gạt! Vừa rồi đứa bé kia đều đau ngất xỉu! Tôi không tiêm! ”
Cậu chỉ quan tâm đến việc nói chuyện, cũng không nhìn vào con đường.
“Tiểu thiếu gia! Phía trước là cầu thang! ”
Đợi cậu phát hiện, một chân đã trượt, cả người mất thăng bằng, mắt thấy sắp từ cầu thang lăn xuống ——
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc, Hạ Diệp bước nhanh lên, phản ứng cực nhanh bắt lấy cánh tay cậu, sau đó lực đạo trên tay thu lại, kéo người về bên cạnh...
Bảo mẫu chạy tớ bị dọa choáng váng tại chỗ.
Nhìn tiểu thiếu gia bình an vô sự, liên tục nói lời cảm ơn Hạ Diệp
Thế nhưng, chỉ có cô gái nhỏ yếu đuối này, làm sao có thể trong thời gian ngắn như vậy vọt tới bên cạnh tiểu thiếu gia?
Các cô căn bản không thấy rõ!
Hạ Hòa còn đang suy nghĩ, cũng không nhìn kỹ đứa bé kia, hướng người nói lời cảm ơn gật gật đầu, liền giữ chặt tay con gái: "Đi thôi Tiểu Bánh Ngọt, các anh của con đã về nhà rồi~"
Vừa rồi khi Hạ Diệp ở phòng tư vấn, Hạ Thần đã gọi điện thoại cho cô ba lần thúc giục.
Hạ Hoà nói xong, theo cô rời đi.
Hai bảo mẫu một người kéo sang một bên, gắt gao giữ chặt tay cậu bé, tuyệt đối không thể để cậu chạy trốn!
"Tiểu thiếu gia, nghe lời, trẻ con đều phải tiêm phòng, tiêm phòng mới không sinh bệnh, ngày mai có thể đến nhà anh họ cậu làm khách nha."
Cậu bé vừa rồi còn chạy”thà chết không khuất phục” lúc này ngược lại đối với hai chữ ‘tiêm’ không có phản ứng gì.
Đôi mắt to vừa trong trẻo vừa sáng như nho tím nhìn nơi rời đi của Hạ Diệp, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại khẽ mở ra: “Tiểu Bánh Ngọt…..?”
Các bảo mẫu nghe không rõ: “Cái gì?”Bánh ngọt? Sau khi tiêm xong, sẽ đưa cậu đi mua bánh ngọt.”
Cậu bé không để ý tới họ,trên đường bị kéo đến phòng khám, bưng biểu tình thâm trầm của Tiểu Bá Tổng, nói một câu thoại kinh điển của giới tổng tài!
“Trong vòng 3 phút ta muốn toàn bộ tư liệu của chị Tiểu Bánh Ngọt!”
———+++———-
Tiểu thiếu gia bí ẩn toả sáng xuất hiện!
( chương này kết thúc)