Tiểu Tổ Tông Hạ Phàm

Chương 43: Tâng bốc




**
Khu nhà cổ của Giang gia.
Lưu Vạn Nghĩa mang ra đĩa trái cây.
Nhìn thấy ba người họ ngồi ở ba góc phòng khách, Giang Vân Châu, Giang Vân Dương, Giang Xuân, tay cầm điện thoại, nét mặt chăm chú kinh ngạc.
Bà cười với chồng đang bên cạnh: “ gần đây trong nhà thật náo nhiệt, đặc biệt là em tư của anh, mấy hôm nay thấy em ấy bận rộn như vậy, thật là lạ.”
Khu nhà cổ của Giang gia rất lớn, có nhiều toà nhà, bày trí ngay ngắn.
Lúc trước các chú của Giang Vân Châu đều sống ở đó, sau khi kết hôn, mua nhà riêng, nên dọn ra ngoài.
Chỉ còn lại anh cả Giang Hà tính tình hiền lành nhất, ở lại trông coi ngôi nhà.
Điều khiến Giang Hà cảm thấy không ngờ gần đây chính là em tư với tung tích khó biết nhất, cùng với những ngôi nhà rải rác trong và ngoài nước, sau khi trở về tập đoàn Giang Thị làm việc, cũng dọn về ngôi nhà này.
Giang Xuân ở trong một toà nhà riêng trong khu nhà này, rất gần với nhà Giang Hà, qua lại cũng khá thuận tiện.
Bất kể là lí do gì, Giang Hà với tư cách anh cả, thấy em trai mình bằng lòng trở về nhà, cảm thấy rất vui mừng.
Ngay cả thái độ đối với Giang Xuân cũng tốt hơn so với hai em trai kia.
Lưu Vạn Nghĩa đặt trái cây lên bàn mời mọi người ăn, nhưng không ai để ý.
Giang Xuân một mình ngồi trên ghế sofa cạnh cửa sổ, đằng sau là hai người đàn ông mặc vest thắt cà vạt.
Người cao kia là người thân cận Đổng Mão.
Từ khi anh ấy trở về tập đoàn, hai người này thường xuất hiện cùng nhau, mỗi ngày đều đi theo anh ta, trở thành trợ thủ đắc lực của anh ta.
Tuy thái độ của Giang Xuân đối với hai người họ rất lạnh lùng, nhưng hai người họ bên trong vẫn rất lo lắng, muốn phân cao thấp.
Lúc đầu, Đổng Mão cảm thấy Thẩm Tỉnh muốn tranh giành với anh ta, thật ra chỉ là trò đùa hơi quá.
Mối quan hệ của anh ta với chủ nhân hơn bình thường so với mọi người nghĩ, rốt cuộc hai người họ trước đây có bí mật gì chăng…?.
Nhưng dù tự tin thế nào, cũng không bằng được Thẩm Tỉnh mỗi ngày trước mặt chủ nhân đều tỏ vẻ ân cần niềm nở.
Làm sao hoa đồng nội có hương thơm của hoa dại?
Đổng Mão cảm thấy mối nguy hại.
Thẩm Tỉnh chỉnh lại cặp kính gọng vàng, kính cẩn đưa tập tài liệu cần ký cho Giang Xuân, rồi đứng yên sang một bên, lấy trong túi áo trước ngực ra một cuốn sổ nhỏ, vừa viết vừa nói: “ bữa tối hôm nay của chủ tịch, bảy lát rau diếp và tôm tươi, nửa cốc hải sâm, thịt quả anh đào ít cay, chỉ cắn một miếng liền bỏ xuống, tóm lại: chủ tịch không thích ăn cay.”
Đổng Mão kinh ngạc, đây là việc mà một người đàn ông cao một mét tám có thể làm được ư?
Sao mà giống con gái thế.
Thẩm Tỉnh cuối cùng được chủ tịch để ý lần nữa, anh ta tự nhủ, nhất định phải nắm lấy cơ hội này.
Có được vị trí trong lòng chủ tịch!
Ghi chép xong, cất cuốn sổ đi, Thẩm Tỉnh nhẹ nhàng bước một bước về phía Đổng Mão: “anh Đổng, anh còn biết bình thường chủ tịch có sở thích gì không?”
Đổng Mão cụp mắt xuống liếc nhìn một cách chán ghét Thẩm Tỉnh, người thấp hơn mình nửa cái đầu, giọng điệu lạnh nhạt: “không biết.”
Biết cũng không nói anh ta biết.
Nhỏ mọn chết đi được, Thẩm Tỉnh bĩu môi: “thật là một con gà trống sắt!”
Không ngờ Đổng Mão phản ứng cực gắt với câu nói của hắn, chợt nhảy sang một bên, khẩu khí cảnh giác: “làm sao anh biết?”
Thẩm Tỉnh ngẩng người, vẻ mặt nghi vấn: “cái gì mà làm sao tôi biết? hỏi anh sở thích hằng ngày của chủ tịch anh cũng không nói cho tôi biết, chẳng phải là gà trống sắt hay sao?”
Nghe anh ta nói như vậy, vẻ mặt đầy hoang mang của Đổng Mão mới dần biến mất.
Hoá ra là kiểu gà trống sắt này… …
Sợ đến chết sợ đến chết mất.
“Hai người đang ồn ào gì vậy?” Giang Xuân bị hai người đằng sau náo loạn đến cau mày.
Bọn họ đang thể hiện tình cảm ư?
Kí hợp đồng xong, Giang Xuân giơ tay lên ném tài liệu cho Thẩm Tỉnh, tiện tay lấy điện thoại xem wechat.
Mấy hôm trước có gửi yêu cầu kết bạn với Hạ Diệp.
Đến hôm nay vẫn chưa được đồng ý.
Thẩm Tỉnh luống cuống bắt lấy hợp đồng.
Giang Xuân chậm rãi quay đầu lại, nhìn vào mắt Thẩm Tỉnh, như sắp lột sống hắn: “đoán xem?”
Đông Mão không nói nên lời, sau cái tên Thẩm Tỉnh có phải còn thiếu gì không?
Lưới trúng mõm.
Thẩm Tỉnh bị ánh mắt của chủ tịch làm cho sửng sờ, tim đập loạn nhịp.
Do muốn sống sót, anh ta vội vàng nói: “cô Hạ cũng chưa đồng ý kết bạn với thiếu gia Vân Châu và Vân Dương, chắc là do bận, không có thời gian xem điện thoại, nghe nói cô ấy được nhận vào trường trung học số một, nên bận rộn chuẩn bị cho ngày khai giảng.”
Đặc biệt là Giang Vân Châu, nhìn vào mục thêm bạn, mặt lộ ra vẻ căm hận cay đắng, ngón tay gõ thật lâu trên điện thoại, rồi lại xoá sạch.
Anh ấy có số điện thoại của Hạ Diệp từ bố mình.
Nghe tin Hạ gia xin cho Hạ Diệp vào trường trung học số một, nghĩ đến việc sau này hai người họ có thể học cùng trường, trong lòng cực kì phấn khích.
Mấy ngày nay anh ấy quả thực trúng bùa của Hạ Diệp.
Đổng Mão trong lòng như bão, nhưng trên mặt vẫn là đấu tranh đến cùng: ”có thể vừa lúc đang bận chuyện khác, đợi thêm, chắc chắn sẽ đồng ý kết bạn với ngài.”
Năm phút sau…
Wechat của Giang Xuân vẫn không có bất kì động tĩnh gì.
Mặt anh ấy biến sắc.
Biến thành màu đen… …
(Hết chương)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.