Tiểu Bánh Ngọt…
Anh hai…
Mặc dù thoạt đầu nghe như lời trách mắng, nhưng ai nghe thấy cũng đều nhận ra sự chiều chuộng hết mực.
Hạ Diệp cầm vở bài tập trong tay: “Xin lỗi, em thật sự quên mất.”
Hạ Thần nhìn em gái ngốc của mình, sờ sờ đầu cô, thở dài: “Em á, thật khiến anh hai lo lắng!”
Đáng lẽ buổi sáng anh phải đến câu lạc bộ, nhưng thấy những điểm kiến thức anh đã vẽ ra bị cô nhóc bỏ lại bên cạnh tủ lạnh.
Hôm qua anh ấy để nó ở đâu, hôm nay nó vẫn còn ở chỗ đó.
Người trong nhà đều đi hết rồi, nhờ tài xế đưa cho cô ấy lại không yên tâm.
Anh ấy thật sự sợ đến một nơi như trường học thế này, nhưng nếu Tiểu Bánh Ngọt phát hiện quên mang theo, chắc cô ấy sẽ khóc ngay lập tức.
Nghĩ như vậy, không để tâm nhiều, liền vội vàng đem đến.
Hạ Hiền trong đầu còn đang nghĩ đến việc của Giang tổng hôm nay, rất phiền muộn: “Được rồi, đừng nói Tiểu Bánh Ngọt nữa, anh chỉ phụ trách một môn sinh học thôi phải không? Mỗi người còn lại phụ trách mấy môn, có ai nhiều lời như anh không?”
Hạ Điều hiếm khi tỏ thái độ tán thành với anh ba: “Chú ba nói có lí.”
Thấy Hạ Diệp được ba anh vây quanh cưng chiều, thân mật một cách tự nhiên, nhiều ánh mắt đổ về phía Hạ Tư Anh, thay đổi thái độ.
“Có chuyện gì vậy, chẳng phải hoa khôi nói Hạ Thần không thể nào đến trường hay sao?”
“Nhưng anh ấy không chỉ đến mà còn đến tìm Hạ Diệp.”
“Cậu chắc là Hạ Diệp không được cưng chiều ư?”
“Cậu không nghe thấy sao? Hạ Thần nói đánh dấu điểm kiến thức! Hạ Thần đã dạy thêm cho cô ấy!!!”
Đột nhiên có người nói như vậy, đám người yên tĩnh chừng ba giây, rồi phát một tiếng kêu không khống chế được.
“ôi ôi ôi ôi, số mệnh gì vậy? Hạ Thần đã dạy thêm cho cô ấy!”
“Hạ Thần làm gia sư…không được rồi…chỉ nghĩ thôi cũng muốn ngất!”
“Không chỉ Hạ Thần, hai anh trai kia cũng dạy thêm cho cô ấy!”
“Thật không công bằng mà! Anh trai tớ thấp nghèo lại còn chép bài tập của tớ! Tại sao tớ không có anh trai đẹp trai giàu có lại còn chịu dạy thêm cho tớ! Rõ ràng tớ thông minh hơn Hạ Diệp! Dễ dạy hơn Hạ Diệp!”
Trong khi các nữ sinh đang phàn nàn, có người lấy bút và sổ ra đi về hướng Hạ Thần.
Trong đó không ít nam sinh hâm mộ thể thao điện tử siêu hạng, nhìn thấy sự xuất hiện của anh, làm gì có thời gian mà so đo như tụi nữ sinh.
Các nữ sinh chớp chớp mắt và cũng đi theo.
Cột đèn gần đó chốc lát bị bao vây đến kiến chui không lọt.
Hạ Điều, Hạ Hiền thấy vậy, không chút do dự, đầy Hạ Thần ra ngoài, bảo vệ Hạ Diệp ở phía sau.
Hạ Thần đến muốn khóc!
“Hôm nay là lộ trình cá nhân, xin các bạn học đừng…”
Chữ “đừng” chưa kịp nói đã bị những tiếng gào thét cắt ngang.
“ Á á á! Hạ Thần, anh thật đẹp trai! Em chết mất em chết mất em chết mất!”
“Đợi khi tốt nghiệp em sẽ tặng anh một con khỉ!”
Trong đó hét to nhất là Chu Diêu.
Nhìn về phía Hạ Tư Anh, đám người vây quanh cô khi nãy đã biến mất.
Cơn gió lạnh đầu xuân thổi qua, thổi những chiếc lá đẫm nước mưa vào tóc cô.
Hạ Tư Anh tức đến toàn thân run rẩy, cắn môi, vứt những chiếc lá đó xuống đất.
Hôm nay thật sự khiến Hạ Diệp bừng sáng.
Nhưng Hạ Tư Anh chính là Hạ Tư Anh, chưa đầy nửa phút, mặt cô lại trở về với nụ cười dịu dàng đẹp đẽ.
Cô bước về phía trước, vỗ vai Chu Diêu, đưa cho cô ấy xấp tài liệu ôn tập: “Chủ nhiệm nhờ mau chóng đem về lớp, các anh tớ đến rồi, tớ không đi, cậu bây giờ giúp tớ đem về lớp nhé?”
Chu Diêu “Hả?” một tiếng, cô vẫn chưa được chụp hình chung với Hạ Thần.
Hạ Tư Anh liếc nhìn có thể nhìn ra suy nghĩ của cô, nhưng vẫn tươi cười nói: “Tớ sợ chủ nhiệm sẽ tức giận, chúng ta thân nhau như vậy, cậu nhất định giúp tớ đúng chứ?”
Chu Diệu nghe vậy cũng không còn cách này, đành luyến tiếc nhìn Hạ Thần, rồi giúp cô đem tài liệu về lớp.
Thấy cô ấy cứ đi ba bước lại ngoảnh đầu nhìn, Hạ Tư Anh cười khẩy.
Sao cô ấy lại không nói giúp cô một lời lúc anh hai đến?
Vậy mà còn muốn chụp hình chung với anh hai ư?
Lần này chỉ là cảnh cáo nhỏ, muốn làm bạn với cô thì phải hiểu chuyện.
Nghĩ xong, Hạ Tư Anh vặn cổ, đẩy đám người sang hai bên, làm nổi bật sự có mặt của cô: “Anh hai, anh đến sao không nói em một tiếng, vừa nãy xung quanh em có nhiều người, chắc là anh không thấy em.”
Hạ Thần ngẩn người, lúng túng nói: “A, thật sự không nhìn thấy.”
Sau đó, gần đến giờ tự học buổi sáng, học sinh mới giải tán.
Hạ Thần cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Hạ Tư Anh bắt gặp ánh mắt của Hạ Điều, nhớ lại lúc này không để cho anh đến tìm Hạ Diệp, mím môi bước về phía trước: “Anh, lúc nãy em không cố ý.”
Nhìn dáng vẻ yếu đuối lại đáng thương, khó để không mềm lòng.
Hạ Điều vỗ đầu cô: “Không sao, đến giờ học rồi, học tốt nhé.”
Hạ Tư Anh cười một cách hiểu chuyện: “Em chắc chắn sẽ cố gắng.”
Ba anh trai bây giờ đã tỏ rõ thái độ nuông chiều với Hạ Diệp, nếu cô nhất quyết đối nghịch chắc chắn sẽ bất lợi.
Dù sao các anh cũng không thường xuyên ở trường, ngày tháng còn dài.
Hạ Hiền nói với Hạ Diệp về việc hiệu trưởng Điền sắp xếp cho cô bảy rưỡi đến giảng đường để bắt đầu bài kiểm tra.
Thời gian không còn nhiều.
Sau cùng các anh dặn dò vài câu.
Dù sao với trình độ của Tiểu Bánh Ngọt, có thể nghe hiểu bài giảng trên lớp không phải là vấn đề lớn, còn về việc có thể qua được bài kiểm tra của thầy Điền…
Các anh chỉ biết, nếu không qua được, thầy Điền sẽ gặp rắc rối…
Hạ Tư Anh cũng nói muốn cùng Hạ Diệp đến giảng đường, Hạ Điều khuyên: “Chuông báo giờ tự học rung từ sớm rồi, em về lớp trước đi.”
Hạ Tư Anh ra vẻ không yên tâm: “Không sao, lễ khai giảng em có tiết mục biểu diễn, đến lớp tự học trễ một chút giáo viên cũng không nói gì, chủ yếu là em gái sắp thi, không đi cùng, em thấy không yên tâm.”
Hạ Điều khẽ gật đầu, không nói thêm gì.
Hạ Diệp nhận được thông báo của wechat.
Các anh đều ở đây.
Mở ra xem, hóa ra là Giang Xuân.
Giang: “Chúc thuận lợi.”
Rất nghiêm túc!
Nhưng nghĩ lại, anh ấy biết hôm nay mình có bài kiểm thi?
Mà thời điểm gửi tin wechat, cũng vừa kịp lúc…
Hạ Hiền thấy cô xem điện thoại, nheo đôi mắt đẹp lại: “Ai vậy?”
Hạ Diệp không hiểu sao lại không nói thật: “À, mẹ tìm cho em bác sĩ tâm lý.”
Trước cửa giảng đường, Hạ Tư Anh lấy ra một món đồ trang sức, giọng điệu thân mật: “Em gái, đây là bùa hộ mệnh, mỗi lần thi chị đều mang nó, rất linh nghiệm, chị tăng em, chúc em đạt điểm cao.”
Hạ Diệp liếc nhìn một cách vô cảm.
Trên bùa hộ mệnh sáng rực những chữ thêu lớn.
“Bùa miếu tổ tông thi chắc đậu.”
Chân mày thanh tú của cô giật giật một cách hiếm thấy.
“Không cần đâu, cảm ơn”
Hạ Tư Anh sửng sốt: “Em gái, đây là bùa cầu từ miếu tổ tông Nhĩ Sơn! Em có biết bùa cầu thi tốt khó xin chừng nào không?”
Hạ Diệp:…
Cô chẳng phải là rất muốn biết…
Bản cập nhật thứ nhất, bản cập nhật thứ hai.
(Hết chương)