Tiểu Tổ Tông Hạ Phàm

Chương 50: Tớ là vợ cậu, Đường Thiên Kiêu!




Thường thì với số điểm của Hạ Diệp, việc được vào lớp trọng điểm có hơi ảo tưởng, nhưng…cô ấy chỉ mới chuẩn bị được vài ngày không phải sao?
Điền Hán Văn nhìn nhận mọi thứ một cách rõ ràng, một đứa trẻ còn chưa lấy được bằng tốt nghiệp mẫu giáo, lại chuẩn bị trong vài ngày, đã vậy còn có thể thi được 100 điểm.
Những gì anh ấy thấy không phải là điểm số hiện tại của cô, mà là khả năng tiềm tàng đáng kinh ngạc của cô.
Nhưng hiển nhiên, Triệu Ngọc Hoàn không quan tâm có tiềm lực hay không, cô ấy chỉ dựa vào điểm số mà nói.
Vốn dĩ lo lắng người là do hiệu trưởng đưa đến, lúc từ chối cũng đừng quá thẳng thừng, trước khi đứng dậy đi ra ngoài, Hạ Tư Anh do dự phân vân hỏi cô giáo: “ Hiệu trưởng Điền có phải…có thành kiến gì với cô không?”
Triệu Ngọc Hoàn là người kiêu ngạo nhất, vừa nghe thấy vậy, sắc mặt rất khó coi.
Đúng, nếu hiệu trưởng không có thành kiến gì với cô, sao lại để kiểu học sinh chết tiệt đó vào lớp cô ấy chứ?.
Trước cửa phòng làm việc, Triệu Ngọc Hoàn ôm khủyu tay, lạnh lùng nói: “lớp một chúng tôi là lớp tổng hợp có thành tích tốt nhất trong các lớp trọng điểm! Không phải rác rưởi đều có thể đến!”
Rất không khách khí.
Nửa năm nữa là đến kì thi đại học, đây chẳng phải rõ là gây trở ngại sao? Nếu thật để cô ấy vào lớp, thành tích dẫn đầu về tỉ lệ học lên trong ba năm liên tiếp của cô giáo sẽ bị hủy hoại!
Hiệu trưởng Điền nheo mắt.
Hạ Tư Anh lén lút liếc nhìn Hạ Diệp, sắc mặt của cô ấy không chút thay đổi, dường như lời nói của Triệu Ngọc Hoàn không liên quan gì đến cô ấy.
Không khí trong phòng có chút chậm lại.
Cô Triệu vẫn kiên quyết…
Chẳng qua là nói chuyện không để ý.
Triệu Ngọc Hoàn không khiếm tốn cũng không hốc hách, một chút cũng không nhượng bộ: “hy vọng hiệu trưởng có thể cân nhắc tâm tư của các học sinh thi đại học, đưa học sinh kém vào lớp chúng tôi, chẳng phải làm nản lòng các học sinh ưu tú hay sao?”
“Hiệu trưởng Điền”, ở góc phía tây của phòng, giáo viên chủ nhiệm lớp mười chín, Dương Đại Đế, người im lặng nãy giờ, hăng hái nói: “tôi có thể nhận nữ sinh này!”
Một thầy giáo trung niên, không tinh anh, có chút khí chất của học sinh năm hai trung học.
Đó là kiểu tướng mạo thầy bói thích nhất khi gặp trên phố.
Đơn thuần, dễ lừa.
Lời của Dương Đại Đế rất chân thành, thầy ấy có thể nhận, nhưng hiệu trưởng Điền dường như không muốn…
Dương Đại Đế dạy lớp thường, với lại nếu nhớ không nhầm, bài kiểm tra cuối kì của kì trước, tổng điểm của lớp đó xếp thứ nhất từ dưới lên.
Nhưng nhìn vẻ mặt lảng tránh sợ bị gọi tên của các giáo viên chủ nhiệm khác……
So với việc chọn một giáo viên giỏi nhưng không thích Hạ Diệp, chi bằng chọn Dương Đại Đế.
Điền Hán Văn nhìn cô học sinh bên cạnh, người khác cho rằng đó là vẻ mặt lo lắng, nhưng thực ra là đang thăm dò.
Hạ Diệp khẽ gật đầu.
Việc được phân vào lớp nào đối với cô ấy cũng như nhau.
Hiệu trưởng Điền chắp tay sau lưng, nhìn Dương Đại Đế lần nữa: “được, vậy buổi chiều bảo con bé theo thầy về lớp mười chín.”
Dương Đại Đế ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt lạnh lùng nhưng trong trẻo, rất dễ đánh lừa của Hạ Diệp, lập tức tràn đầy tự tin.
Thầy ấy muốn thay đổi số phận thảm thương của cô bé này!
Triệu Ngọc Hoàn thấy việc đã giải quyết xong, thở phào nhẹ nhõm.
Trước khi trở về chỗ ngồi, liếc xéo Dương Đại Đế, chế nhạo.
Triệu Ngọc Hoàn, Dương Đại Đế.
Kể từ khi hai người họ đến dạy tại trường trung học số một, ai gặp đều nói tên của họ không hiểu vì sao có cảm giác kì lạ.
Triệu Ngọc Hoàn đặc biệt chán ghét khi bị pha trò về hai người họ.
“Cũng đúng, dù sao mỗi lần kiểm tra, lớp thầy Dương đều đứng cuối, cũng không thể thấp hơn nữa, thêm hay bớt một học sinh cũng không sao”, giọng điệu của Triệu Ngọc Hoàn cực kì khinh thường.
Dương Đại Đế không có hiểu biết bằng cô ấy, thu xếp xong sách học, đưa Hạ Diệp về lớp: “đừng nản lòng, vẫn còn thời gian nửa năm, chúng ta cố gắng thi qua ba tập!”
Hạ Diệp gật đầu.
Nhưng mà…ba tập là gì?
Chưa từng nghe qua.
Lớp mười chín năm ba cao trung.
Thuân Phong Nhĩ Trâu Vũ…. xuất hiện ở cửa sau của lớp.
“Không ổn rồi chị Tiêu! Em vừa ở cửa văn phòng nghe thấy hết rồi! Cô bé nhà quê không ai cần kia, hiệu trưởng Điền đưa vào lớp chúng ta rồi!”
Ở chỗ ngồi phía sau, một nữ sinh sáng sủa xinh đẹp, nhưng tư thế ngồi rất xấu, thản nhiên nhướn mắt.
Đường Thiên Tiêu, cháu gái ruột duy nhất của ông chủ Đường, bậc thầy kiếm thuật ở Bắc Kinh, là linh hồn hiện nay của lớp mười chín.
Người tàn nhẫn không nhiều lời.
Đối với tin đồn trong trường, trước nay không hứng thú.
Thuộc về tuyển thủ dùng mạng 2G.
Cô ấy đã không đọc bài đăng lan truyền cách đây không lâu, vào kì nghỉ đông, cô ấy được ông nội dạy bảo về kiếm pháp.
“Cô gái nhà quê gì?” Cô nhai kẹo cao su.
“Là Hạ……” Trâu Vũ liếc nhìn bên ngoài hành lang: “thôi, ko kịp rồi, cô ấy sắp đến rồi, lão đại, ta sẽ giải thích sau! Dù sao thì bởi vì cô ấy bị đưa vào lớp chúng ta, mà những giáo viên đó đã cười nhạo Đại Đế của chúng ta, ta sẽ thay Đại Đế trút giận!”
Nói xong, cậu ta tổ chức cho một vài học sinh nam trông có vẻ nghịch ngợm, phá phách, Trâu Vũ bưng một chậu nước trốn ở cửa sau.
Tiếng bước chân đến gần, Dương Đại Đế từ ngoài đi vào trước, theo sau chính là cô gái nhà quê.
Trâu Vũ nắm chặt tay vào chậu nước, đã chuẩn bị hành động.
Đường Thiên Kiêu thổi kẹo cao su, lạnh lùng nhìn về phía cửa, muốn xem xem vị khách không mời này rốt cuộc là ai.
Dù cho cô gái nhà quê ấy là ai, sau này ở lớp mười chín, đừng mong những ngày tháng tốt lành.
Đang suy nghĩ, bóng cô gái ấy xuất hiện.
Đường Thiên Kiêu lúc ấy sững sờ, có cảm giác quen thuộc không thể giải thích được.
Hạ Diệp liếc nhìn từ từ vào bên trong kiểu không quá chú tâm, chỉ với cái liếc mắt, Đường Thiên Kiêu kinh ngạc đến mức bong bóng cao su vỡ trên mặt.
Đôi mắt ấy…
Kí ức tuổi thơ khi ba tuổi trong trí óc chợt lóe lên.
Con người này không sợ trời không sợ đất, không khuất phục bất cứ ai, trường hợp đặc biệt duy nhất của cô ấy chính là trong trường mẫu giáo lúc ba tuổi, bị đánh sấp bởi một chiêu của viên ngọc quý nhà Hạ gia, Hạ Diệp.
Hai người họ không quen biết nhau, sau đó chơi đóng vai, cô ấy chủ động nhường vai cha cho Hạ Diệp, cô ấy tự nguyện đóng vai mẹ của những đứa trẻ.
Chỉ là, vừa tốt nghiệp xong mẫu giáo bé, Hạ Diệp đột nhiên không đi học nữa.
Sau đó Đường Thiên Kiêu vào trường trung học số một, nghe nói thiên kiêm tiểu thư nhà họ Hạ cũng học ở đây, lúc đó cô ấy rất vui, nghĩ rằng có thể gặp lại “ chồng “ của cô ấy, đâu ai ngờ đó lại là Hạ Tư Anh.
Gần như khiến cô ấy phát ốm.
Cô ấy ghét nhất dáng vẻ yểu điệu của Hạ Tư Anh, nhìn cứ như trà xanh.
Thấy Trâu Vũ hai tay bưng chậu nước lao ra, Đường Thiên Kiêu nói thì đã quá muộn rồi, nên dùng hết sức đá vào lưng cậu ta.
Trâu Vũ với chậu nước bị ngã sang một bên, cái lưng suýt chút thì gãy: “???”
Hạ Diệp nghe thấy tiếng động liền quay lại, nhìn thấy Đường Thiên Kiêu.
Cả lớp chết lặng.
Chị Kiêu đá nhầm người chăng?
Đường Thiên Kiêu: “Anh Diệp”
“Hả?” Hạ Diệp nhất thời không nhận ra.
Ai mà ngờ Đường Thiên Kiêu cũng có lúc không quan tâm đến hình ảnh của mình trong lớp, xúc động bước đến: “nhà trẻ quốc tế Phấn Mạch Điền, cậu đóng vai cha, tớ đóng vai mẹ, tớ chính là vợ của cậu, Đường Thiên Kiêu.”
Hai trong một~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.