Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 232: Một đoạn tình cảm"




Liên tiếp mấy vấn đề đều bức Tần Di Di một chữ cũng nói không nên lời.
Tần Di Di cúi đầu, giọng nói có chút rầu rĩ, rụt tè đáp: “Không phải mới đi làm lại sau tết hai ngày thôi sao, những thứ này đều không vội, có thể chờ một chút.”
"Ừ, chờ đi." Sắc mặt Giang Nguyệt tùy ý nhưng lời nói lại sắc bén:
“Chờ cho đến khi bên hợp tác chọn được đối tượng mới, chờ khi địa điểm quay phim hết hạn. Cũng chờ khi phía thương hiệu chờ không được tài liệu quảng cáo, không thể không thay đổi người phát ngôn mới nha…"
Cô dừng một chút, không để ý đến sắc mặt ngày càng tái nhợt của Tần Di Di, hời hợt nói:
“Ngành công nghiệp này vĩnh viễn không thiếu máu mới.”
“Chỉ cần cô không để ý đến những thứ này, muốn chờ bao lâu cũng được.”
Giọng nói của Giang Nguyệt không phải rất lớn, nhưng lại rất rõ ràng, mỗi một chữ đều có thể nghe được rất rõ.
Sắc mặt Tần Di Di một trận trắng một trận đỏ, cắn môi phẫn nộ trừng mắt nhìn Giang Nguyệt, thật lâu sau mới lẩm bẩm một tiếng giống như giận dỗi ai đó:
“Tôi sẽ không có ngày đó.”
Giang Nguyệt nhịn không được muốn cười.
Nếu như không phải giữa hai người có mâu thuẫn, cô thật sự rất muốn khiêm tốn hỏi Tần Di Di loại tự tin này từ đâu mà có.
Là Tiêu Kỳ Nhiên cho cô ta sao?
Giang Nguyệt nhàn nhạt cười cười, không có ý định tiếp tục ở chỗ này lãng phí thời gian với Tần Di Di.
Cô đến đây là để làm chính sự.
Ngay khi Giang Nguyệt vừa định cất bước, Tần Di Di lại đột nhiên lên tiếng:
"Chị Giang Nguyệt, em nghe nói bộ phận quan hệ công chúng có ý định tiếp tục mở rộng quan hệ giữa chị và Trần tổng.”
Bước chân Giang Nguyệt dừng lại.
"Cho dù là như vậy, chị cũng không quan tâm sao?" Giọng nói của Tần Di Di trong trẻo, mang theo vẻ vô tội:
"Bản thảo scandal cũng đã làm xong rồi, em cảm thấy chị nên có quyền được biết."
Giang Nguyệt nhìn về phía Tần Di Di.
Tần Di Di nhìn thấy sắc mặt Giang Nguyệt rốt cục cũng có chút biến hóa, không khỏi đắc ý nói:
“Hình như có người quay được video Trần tổng xin lỗi chị, công ty dự định viết thành chị và Trần tổng có một đoạn tình cảm trước đó. Anh ấy đang muốn cứu vãn mối quan hệ của hai người. Mượn chuyện này để mở rộng ảnh hưởng.”
Sắc mặt Giang Nguyệt có chút tái nhợt.
Đúng là có chuyện như vậy, nhưng Trần Tư Tề chỉ xin lỗi vì đã lợi dụng cô. Không là phải để cứu vãn "một đoạn tình cảm" không tồn tại kia.
“Ai nói với cô?” Giọng nói của Giang Nguyệt có vài phần run rẩy, lòng bàn tay nắm chặt từng chút một:
“Tôi và Trần Tư Tề chưa từng có bất kỳ quen hệ gì, đây là bịa đặt.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.