Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 319: Cô còn cần phải kiếm sống!




“Chuyển ngành sang diễn kịch, chị không đồng ý.”
“Chuyển ngành sang diễn kịch, chị không đồng ý.”
Chị Trần lập tức cự tuyệt, trong lòng Giang Nguyệt dâng lên một trận xúc động.
Cô vừa muốn mở miệng nói gì đó, chị Trần lại nói tiếp: “Bây giờ em đang trong giai đoạn thăng tiến của sự nghiệp đóng phim, lại đột ngột chuyển sang kịch nói? Giang Nguyệt, đừng lấy sự nghiệp của mình ra làm trò đùa.”
Chuyển ngành không phải là chuyện nhỏ. Nếu làm không tốt sẽ là mất nhiều hơn được.
Lĩnh vực này không chỉ phải phát triển theo hướng mới hoàn toàn, một khi thất bại, cả việc trở lại lĩnh vực đóng phim ban đầu cũng cực kỳ khó khăn.
Là người đại diện của Giang Nguyệt, đồng thời là bạn, cũng là tiền bối của cô, chị Trần không thể để Giang Nguyệt mạo hiểm với sự nghiệp của chính mình.
“Em biết rồi, chị Trần.” Giang Nguyệt cười cười, không tiếp tục thảo luận đề tài này.
Đó cũng chỉ là một suy nghĩ thoáng qua trong đầu cô mà thôi.
Dù sao, diễn kịch chỉ là hứng thú trỗi dậy nhất thời của cô.
Có thể xem đó là sở thích của bản thân, nhưng không phải là một lĩnh vực để kiếm tiền.
Cô còn cần phải kiếm sống!

Tuy rằng thường ngày tính tình của Tiểu Diệp đặc biệt hướng ngoại, cũng có chút tùy ý, nhưng thái độ đối với công việc là vô cùng tỉ mỉ. Cô nàng cùng với Tĩnh Nghi bận rộn đủ loại công việc, thỉnh thoảng vẫn phải ra ngoài đi công tác.
Ở bên kia, Bách Kiều cũng rất hào phóng, trực tiếp giới thiệu cho bọn họ mấy thương hiệu thời trang tương đối nổi tiếng, có thể giúp họ nhanh chóng mở ra một thị trường của riêng mình ở Hoa Thành.
Cùng lúc đó, một số tạp chí thời trang địa phương của Hoa Thành cũng đưa ra lời mời hợp tác, đặt lịch chụp ảnh bìa với Giang Nguyệt vào tháng tới.
Chị Trần cũng không nhàn rỗi, thời gian này vẫn luôn sát sao theo dõi các cuộc phỏng vấn nhân sự, sàng lọc, lựa chọn những nhân viên thích hợp, nhanh chóng xây dựng chi nhánh trở nên hoàn thiện càng sớm càng tốt.
Với sự nỗ lực qua từng ngày như thế, cuộc sống của mọi người rõ ràng là đầy đủ hơn nhiều.
Giang Nguyệt, chị Trần, Tiểu Diệp và Tĩnh Nghi, bốn người sống chung dưới một mái nhà. Ban ngày ở công ty là quan hệ đồng nghiệp cấp trên cấp dưới, buổi tối trở về chỗ ở, chính là quan hệ người nhà.
Chị Trần và Tiểu Diệp nấu ăn rất giỏi vì vậy hai người bọn họ phụ trách nấu cơm. Còn Tĩnh Nghi làm việc động tác nhanh nhẹn nên phụ trách quét dọn và xử lý các công việc lặt vặt trong nhà.
Mấy cô gái sống cùng một chỗ, sớm chiều ở chung, bầu không khí náo nhiệt mà vô cùng ấm áp.
Tĩnh Nghi luôn luôn ăn cơm rất nhanh, trong khi ba người kia còn đang ăn cơm tối thì cô đã đứng dậy bắt đầu quét dọn việc nhà.
Cô ôm đống quần áo bẩn của bốn người, chuẩn bị cho tất cả quần áo vào máy giặt.
Vài phút sau, Tĩnh Nghi ôm một cái quần của Giang Nguyệt đi ra: “Chị Giang Nguyệt, vòng cổ của chị quên lấy ra này. May mà em có sờ vào túi kiểm tra một chút, nếu không nó rất có thể đã bị máy giặt phá hỏng luôn rồi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.