Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 322:




Lúc nói những lời này, giọng điệu của Tần Di Di có chút uất ức: “Lúc Tết, khi chị Tiểu Diệp tặng hộp quà đó cho em, em thật sự đã rất vui. Còn tưởng là A Nhiên tặng quà năm mới cho em.”
“Nhưng em nghĩ mãi không ra, vì sao anh lại đòi lại chiếc vòng cổ đó? Có phải là vì em đã làm sai chuyện gì không?”
Hốc mắt Tần Di Di đỏ lên, đột nhiên ngẩng đầu: “A Nhiên, có phải em đã làm gì khiến anh không hài lòng không? Anh có thể trực tiếp nói với em.”
Tiêu Kỳ Nhiên híp mắt lại, vẫn dùng bật lửa châm thuốc, hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi phun ra sương khói:
“Đừng suy nghĩ nhiều, nghe lời.”
Tuy rằng vẫn là giọng điệu trước sau như một, nhưng một câu này rõ ràng là lạnh nhạt.
Trong lòng Tần Di Di không cam lòng, vẫn bướng bỉnh tiếp tục dây dưa: “Em không muốn cùng A Nhiên sinh ra khoảng cách, vì vậy có chuyện gì tốt nhất nên nói rõ ràng với nhau.”
Xem ra là cô ta không có ý định bỏ qua.
Chờ hút xong một điếu thuốc, Tiêu Kỳ Nhiên mới liếc mắt nhìn qua, tầm mắt sâu thẳm từng chút từng chút rơi vào trên người Tần Di Di.
Hắn tiện tay ném tàn thuốc vào thùng rác bên đường, môi mỏng mím chặt, đáy mắt xẹt qua một chút không kiên nhẫn rồi liền biến mất.
“Nói thử xem, Di Di muốn nói rõ cái gì?”
Tần Di Di cúi đầu, không nhận ra cảm xúc của Tiêu Kỳ Nhiên thay đổi, thanh âm nghẹn ngào:
“Em chỉ muốn hiểu rõ hơn về anh, muốn thân cận với anh hơn một chút.”
“Bình thường anh suy nghĩ cái gì, đang làm cái gì, cho tới bây giờ anh cũng không muốn nói với em, em thường xuyên cảm thấy giữa em và anh có khoảng cách rất lớn.”
Thấy Tiêu Kỳ Nhiên không ngắt lời, Tần Di Di càng nói càng hăng hái, thanh âm cũng càng ngày càng thấp:
“Ví dụ như chiếc vòng cổ kia, mặc dù em rất thích, nhưng chỉ cần anh giải thích rõ nguyên nhân cho em biết, em liền...”
“Tần Di Di.” Tiêu Kỳ Nhiên gọi tên cô, hơi thở quanh thân lạnh xuống: “Đừng cố tình gây sự!”
“Em không có cố tình gây sự.” Tần Di Di làm nũng, giọng nói đặc biệt mềm nhũn:
“Em muốn hiểu rõ hơn về A Nhiên, muốn giúp A Nhiên giải quyết khó khăn.”
“Tình trạng hiện tại làm cho trong lòng em rất bất an. Em luôn mơ hồ cảm thấy, chúng ta sẽ chia tay.”
Tần Di Di rất biết nắm lấy trái tim của đàn ông, khi nói đến đây giọng nói cũng ủy khuất, mang theo trách móc:
“Vòng cổ kia anh nói đưa thì đưa, nói lấy đi liền lấy đi, anh có để em ở trong lòng không?”
Tiêu Kỳ Nhiên dùng sức mím môi, nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Gần như đã đạt đến giới hạn sự kiên nhẫn.
“Di Di, chúng ta sẽ không chia tay.” Tiêu Kỳ Nhiên bình tĩnh mở miệng: “Những gì em muốn, cái gì tôi cũng có thể cho em.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.