Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 356:




Giang Nguyệt cùng Tĩnh Nghi đi vào đại sảnh khách sạn, dưới sự hướng dẫn của nhân viên công tác, một tay cô xách làn váy, tao nhã bước tới trước thang máy dành cho khách mời VIP.
Vừa đứng vững, cô liền chú ý tới người đàn ông cũng đang đợi thang máy, cô khựng lại trong giây lát.
Lúc này, người đàn ông dường như đã cảm nhận được điều gì đó, từ từ xoay người lại.
Ánh mắt Giang Nguyệt lướt qua cúc áo cuối cùng của người đàn ông, sau đó chậm rãi đi lên, lướt qua cằm anh, rồi đến môi anh, cuối cùng rơi vào trong mắt anh.
Với lời mời của Vitaly cộng thêm thân phận của Tiêu Kỳ Nhiên, Giang Nguyệt cũng không bất ngờ khi anh xuất hiện ở đây.
Đúng lúc này, thang máy cũng đến.
Hai người gần như cất bước cùng lúc, nhưng nhận ra điều gì đó nên dừng lại.
Giang Nguyệt phản xạ có điều kiện mở miệng:
“Mời Tiêu tổng đi trước.”
Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại một chút, nói một cách lạnh lùng: “Lady first.”
Giang Nguyệt mím môi, không muốn cứ nhường đi nhường lại với anh ở chỗ này, nếu người khác nhìn thấy lại phỏng đoán lung tung, vì thế cô xách làn váy, bước vào thang máy.
Người đàn ông cũng theo sát phía sau.
Sau khi hai người bước vào thang máy, cửa thang máy cũng từ từ đóng lại.
Trong thang máy rất yên tĩnh, Giang Nguyệt chủ động vươn tay: “Tiêu tổng.”
Vẻ mặt Tiêu Kỳ Nhiên trầm ổn, gật đầu: “Gần đây biểu hiện không tệ.”
Vừa nói, Tiêu Kỳ Nhiên cũng vươn tay ra.
Đây không phải là lần đầu tiên Giang Nguyệt nhìn thấy anh trong dáng vẻ đứng đắn đoan chính như vậy.
Cô hít sâu một hơi, nụ cười ngọt ngào không chê vào đâu được: “Cảm ơn Tiêu tổng, cũng là nhờ ngài can đảm hơn người, dám giao chi nhánh mới cho tôi.”
Giang Nguyệt đưa tay ra, nắm lấy đầu ngón tay của anh.
Cô chỉ lễ phép chạm vào, định nhanh chóng thu tay lại, nhưng người đàn ông lại dùng sức, trực tiếp kéo cô vào lòng.
Thang máy dành cho khách của khách sạn Fly Blossom có một mặt trong suốt, khi đi lên có thể nhìn toàn cảnh Hoa Thành.
Nhưng giờ phút này, Giang Nguyệt cũng không có tâm trạng để thưởng thức.
Cô mặc một chiếc váy dài bằng lụa mạ vàng, xẻ cao. Trước ngực và sau lưng đều là thiết kế hình chữ V rất táo bạo, tôn lên những đường cong vừa mảnh mai vừa thanh tú của cô.
Đặc biệt là xương bướm lập thể ở lưng rõ ràng của cô lộ ra hoàn toàn.
Trong nháy mắt chạm vào lưng cô, Tiêu Kỳ Nhiên dừng lại hai giây, sau đó mở miệng, giọng nói trầm thấp: “Mặc ít như vậy sao?”
Vừa nói, anh bước từng bước tiến lại gần, kẹp đôi giày da bóng vào giữa hai chân cô, dùng đầu gối ép vào chân cô.
Nghĩ kỹ lại, đã lâu họ không có tiếp xúc thân mật.
Nó khiến anh có chút khó có thể chịu đựng được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.