Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 361: Chắc là anh sẽ không phản đối nhỉ?”




Lòng bàn tay của Giang Nguyệt theo bản năng vô thức nắm chặt lại.
Đứng đó vài giây, cô cúi đầu giễu cợt nhếch môi, ngẩng đầu, nhìn thấy Berry vẫy tay với cô cách đó không xa. Giang Nguyệt thu hồi lại cảm xúc, bước nhanh về phía cô ấy.
Cuộc đối thoại trong phòng riêng vẫn tiếp tục.
“Tôi cũng đoán là như vậy.” Ánh mắt Trần Tư Tề có chút thâm ý:
“Vậy tôi có thể công khai theo đuổi cô ấy, chắc là anh sẽ không phản đối nhỉ?”
“Trần gia không có loại quy củ này, Giang Nguyệt lại thật sự rất xinh đẹp.”
Thanh âm Trần Tư Tề dừng lại một chút: “Dù sao năm nay cô ấy cũng sẽ chấm dứt hợp đồng với Giang San rồi. Sau đó, Tiêu tổng sẽ không cần can thiệp quá nhiều vào cuộc sống của cô ấy, đúng chứ?”
Trong câu nói này, rõ ràng mang theo sự thăm dò.
Tiêu Kỳ Nhiên đã hút xong điếu thuốc. Hắn dập tắt thuốc, ngữ khí thản nhiên, không thèm để ý:
“Sau khi hợp đồng chấm dứt, cô ấy và Giang San không còn quan hệ gì.”
“Tôi và cô ấy càng không có liên quan gì nữa, tùy theo sở thích của Trần tổng đi.”

Buổi lễ kỷ niệm 100 năm thành lập của Vitaly rất hoành tráng. Không chỉ có sự hiện diện của các ông chủ thương hiệu lớn, mà ngay cả các nhà thiết kế cũng liên tiếp được mời đến hiện trường để bày tỏ cảm xúc và dành lời chúc tốt đẹp nhất.
Giang Nguyệt đứng ở vị trí nổi bật nhất, nụ cười hoàn hảo từ đầu đến cuối, ngay cả những người đang phát biểu trên sân khấu cũng nhịn không được mà nhìn cô nhiều hơn, còn khen ngợi cô là người phát ngôn hoàn mỹ nhất trong lịch sử của Vitaly.
Giang Nguyệt chỉ cười không nói lời nào, lấy tay che ngực, khom người nói cảm ơn.
Lễ phép mà không mất đi sự kiêu ngạo, mọi thứ hết thảy đều vừa phải, làm cho người ta nhịn không được kinh diễm, đồng thời đối với cô càng sinh lòng kính trọng.
Bữa tiệc tối kéo dài gần bốn tiếng đồng hồ, chờ đến khi sắp kết thúc cũng đã là mười một giờ đêm.
Khi lời cảm ơn của ban tổ chức kết thúc, người trong đại sảnh bắt đầu lục tục rời khỏi hội trường.
Tĩnh Nghi đã xuống tìm xe trước, Giang Nguyệt cầm điện thoại di động chờ cô nàng báo vị trí đỗ xe để dễ dàng đi chuyển tới địa điểm tương ứng.
Vài phút sau, điện thoại reo.
Giang Nguyệt vừa mới cầm lên, âm thanh Tĩnh Nghi có chút dồn dập truyền tới: “Chị Giang Nguyệt, xảy ra chuyện rồi.”
Giang Nguyệt hít một hơi hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
“Dưới lầu khách sạn có một người đàn ông trẻ tuổi gây chuyện. Hắn nói hắn là em trai ruột của chị, nói chị vứt bỏ gia đình người thân, dựa vào lên giường với người có tiền mới có được nổi tiếng...”
Tĩnh Nghi còn chưa dứt lời, bên trong điện thoại đã truyền đến giọng nói của người đàn ông ồn ào gào thét:
“Giang Nguyệt là một kẻ đê tiện! Bề ngoài đẹp đẽ, hào nhoáng. Thật chất chính là một người phụ nữ dơ bẩn, bị ngàn người cưỡi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.