Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 420: Cô biết mình không nên đến đây




“Hôm nay không phải tớ đã nói với cậu rồi hả? Anh ấy đề nghị tớ đi du học, nếu không phải nhờ anh ấy, e rằng tớ sẽ không thể đạt được trình độ như hiện tại.”
Nói đến đây, vẻ mặt thiếu nữ của Bạch Hạc thẹn thùng, đây là phản ứng chỉ có thể có với người mình thích.
Tần Di Di như có điều suy nghĩ nhìn Bạch Hạc, khẽ mỉm cười.
Có cách rồi!
Đáng lẽ là tụ tập để chơi đùa, nhưng cuối cùng chỉ có Tần Di Di và Bạch Hạc trò chuyện không ngừng.
Giữa đàn ông sẽ không có nhiều chủ đề bàn tán nói chuyện phiếm như vậy.
Đoàn Dật Bác cảm thấy nhàm chán, ngáp một cái: “Có ai đánh bài không? Gần đây tôi nghiện bài, mấy cậu nể mặt tôi chơi vài ván nhé?”
Tần Di Di lắc đầu nói không biết đánh bài, Bạch Hạc cũng tỏ vẻ không có hứng thú.
Giang Nguyệt càng không cần nhắc tới.
Kể từ lúc bước vào, cô đã không hề có hứng thú, ngay lúc này, cô phân tâm đến mức thậm chí hoàn toàn không chú ý đến những gì Đoàn Dật Bác nói.
Vì vậy, ba người đàn ông chơi bài, ba người phụ nữ trò chuyện.
Phân chia hợp lý.
“Hạc Hạc, cậu ở nước ngoài lâu như vậy chắc hẳn không hiểu rõ giới giải trí trong nước.”
Tần Di Di kéo Bạch Hạc ngồi xuống sô pha bên cạnh Giang Nguyệt, thay Giang Nguyệt giới thiệu: “Đây là chị Giang Nguyệt, chị ấy là nghệ sĩ của công ty A Nhiên, là một ngôi sao rất giỏi giang nha.”
Bạch Hạc gật đầu, vươn tay: “Rất vui được gặp chị, chị rất xinh đẹp.”
Giang Nguyệt lễ phép đáp lại: “Cô Bạch, rất hân hạnh được làm quen.”
Nhìn bầu không khí trở nên hài hòa, trên mặt Tần Di Di hiện lên vẻ lo lắng, nhưng nhanh chóng tươi cười: “Hạc Hạc, thật ra cậu nên quen chị Giang Nguyệt, hai người rất có duyên.”
Vừa nghe những lời này, trong lòng Giang Nguyệt đột nhiên có dự cảm không lành.
Bạch Hạc khó hiểu: “Tại sao?”
“Bởi vì quan hệ giữa chị Giang Nguyệt và luật sư Tống rất tốt đó.”
Tần Di Di chớp mắt, giọng nói vừa đơn thuần vừa nhẹ nhàng: “Lúc trước luật sư Tống còn từng có scandal tình cảm với chị Giang Nguyệt, không tin cậu tra thử đi.”
Hóa ra Tần Di Di đã đào một cái hố sẵn đợi cô ở đây.
Biểu cảm trên mặt Bạch Hạc lập tức hơi thay đổi, theo bản năng sờ điện thoại trong túi xách.
Ngón tay Bạch Hạc vừa chạm vào bên cạnh điện thoại, bỗng nhiên lại cảm thấy có chút không ổn, nhếch môi cười:
“Truyền thông luôn thích viết bậy bạ, tớ không quá để ý.”
“Cảm ơn cô Bạch đã tin tưởng.” Vẻ mặt Giang Nguyệt nhạy bén, đương nhiên cô cũng nhận ra động tác của Bạch Hạc, nhưng không vạch trần:
“Cô thật đúng là một tiểu thư khuê các, quả nhiên rất xứng đôi với luật sư Tống.”
Hai người cứ nói qua nói lại, hóa giải tình trạng xấu hổ, bầu không khí cũng dần dần trở nên hòa hợp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.