Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 437: Nhưng đã quá muộn




Ngay khi cô đang bước nhanh về phía cửa bệnh viện, một bóng đen xuất hiện ở góc.
Tiêu Kỳ Nhiên bước ra.
Anh không mặc áo khoác, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đen và quần tây đen, trông rất tao nhã.
Đèn ở hành lang bệnh viện rất sáng, vẻ mặt anh lãnh đạm, trong tay theo thói quen châm một điếu thuốc. Làm cho anh nhìn qua so với bình thường càng trông lạnh lùng hơn.
Giang Nguyệt theo bản năng dừng bước, đầu tiên là kinh ngạc vì sao anh ta lại xuất hiện ở bệnh viện, lại không muốn đối mặt trực tiếp với anh, vì thế xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng đã quá muộn.
Chỉ là một động tác xoay người, Tiêu Kỳ Nhiên liếc mắt một cái cũng đã nhận ra Giang Nguyệt, lập tức sải bước nhanh chóng đi về phía sau cô, chờ khi đến gần, anh mới gọi tên cô.
Giọng của người đàn ông trầm thấp, lạnh lùng mà không gợn sóng:
“Thấy tôi mà chạy cái gì?”
Cơ thể Giang Nguyệt phản xạ có điều kiện cứng đờ, đầu tiên ngây người tại chỗ vài giây, sau đó đành phải nhận mệnh, xoay người lại.
Dù sao cũng gặp phải, cô đơn giản thoải mái đi tới. “Thật trùng hợp, Tiêu tổng cũng ở trong bệnh viện à.”
Tay Tiêu Kỳ Nhiên đút trong túi quần, tầm mắt hơi rũ xuống nhìn cô.
“Tôi có chút không thoải mái, tới đây để gặp bác sĩ.” Giang Nguyệt bình tĩnh giải thích: “ . Chap mới luô𝓃 có tại _ T R u M T R U Y 𝒆 𝙽.V𝙽 _
Tôi đi trước, hẹn gặp lại, Tiêu tổng.”
Nếu đã gặp phải, Tiêu Kỳ Nhiên không có khả năng để cho cô đi.
Anh di chuyển bước chân, trực tiếp đứng ở trước mặt Giang Nguyệt, híp mắt hỏi: “Chỗ nào không thoải mái?”
Giang Nguyệt trầm mặc, tùy tiện bịa ra một lý do: “Có chút ho, tôi đến đây lấy chút thuốc trị ho.”
“Vậy tại sao lại từ phòng khám đi ra, mà không phải hiệu thuốc?”
Tiêu Kỳ Nhiên thật sự rất là nhạy bén, liếc mắt một cái liền nhìn sự mâu thuẫn trong lời nói của cô.
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu, muốn tiếp tục tìm lý do gì để lừa gạt anh.
“Giang Nguyệt, nếu nói dối một lần thì phải dùng ngàn lời dối trá để che đậy nó.” Anh trầm giọng tiến lên một bước, lấy tay nâng mặt cô lên.
Hốc mắt cô đỏ bừng, giống như mới khóc rất nhiều trước đó không lâu.
Tại sao?
Giang Nguyệt buộc phải nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, tầm mắt hai người quấn lấy nhau.
Tiêu Kỳ Nhiên dùng ngón tay cái đè lên cánh môi cô, đang muốn cúi đầu hôn lên môi cô, Giang Nguyệt đã nghiêng đầu, tránh đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.