Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 466:




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Hiện tại, lập tức gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.” Ông ta mở miệng, đầy sự áp bức ra lệnh: “Bây giờ nó đang mất tích, cô có trách nhiệm tìm thấy nó.”
“Tôi không có trách nhiệm này.” Mí mắt của Giang Nguyệt cũng không nhấc lên, gằn từng chữ nói:
“Hơn nữa, tôi cũng không biết anh ấy đang ở đâu, ngài nên đi hỏi Tần Di Di.”
“Nếu như cô ta mà tìm được, tôi còn cần hỏi cô?”
Giang Nguyệt rũ mắt xuống, nhẹ nhàng nói: “Vậy thì ngài có thể đi tìm người khác, tôi thật sự bất lực.”
Nhìn ra được sự cự tuyệt của Giang Nguyệt, Tiêu Viễn Phong cười lạnh một tiếng, từ trong túi lấy ra một phong thư, dùng sức ném lên bàn, những bức ảnh lập tức vương vãi khắp sàn:
“Vậy những bức ảnh này, sẽ từ phía trên đại sảnh mà rải đầy mỗi một góc.”
Giang Nguyệt cúi đầu liếc mắt nhìn, trong nháy mắt nhìn rõ nó là gì, đồng tử lập tức mở to.
Là ảnh của cô và Tiêu Kỳ Nhiên.
Có ảnh hôn môi, cũng có ảnh hắn ôm cô lên xe, còn có ảnh hai người cùng nhau ra vào khách sạn…
“Tối nay, nếu có bất kỳ một tấm ảnh nào trong đây bị lộ ra, cô đoán xem sẽ có kết quả gì?” Tiêu Viễn Phong nhếch môi, châm chọc nói:
“Tôi không có ý định dùng cách này để uy hiếp cô, nhưng mặt mũi của Tiêu gia không thể mất.”
“Giang Nguyệt, cô là người thông minh, đừng để tôi dùng cách hạ lưu này để đối đãi với cô.”
Nghe những lời này, tai Giang Nguyệt ù đi.
Giọng cô có chút khó khăn, sự kiêu ngạo vừa rồi không có cách nào có thể tiếp tục chống đỡ:
“Nếu như… tôi cũng không liên lạc được với anh ta thì sao?”
“Vậy thì thật đáng tiếc!” Tiêu Viễn Phong nhướng mày, ngữ khí lạnh lùng uy nghiêm nói:
“Nếu như trong vòng một tiếng nó không xuất hiện ở đại sảnh, thuận lợi hoàn thành nghi thức đính hôn. Vậy thì tất cả mọi người sẽ nghĩ ràng cô là vì yêu mà sinh hận, ngăn cản cuộc hôn nhân này.”
“Hãy nghĩ về thanh danh của cô đi, Giang Nguyệt.”

Giang Nguyệt chết lặng đi ra khỏi phòng, tựa vào vách tường của khách sạn.
Tất cả mọi người đều tụ tập ở trong hội trường, không ai nhận ra cô đang ở trong góc nhỏ này.
Giang Nguyệt nhắm mắt lại, gọi điện thoại cho Tiêu Kỳ Nhiên.
Trong lòng hy vọng hắn sẽ nhận điện thoại, lại vừa hy vọng hắn sẽ không nhận.
Nhưng không quá năm giây, điện thoại đã bắt máy.
Trong lòng Giang Nguyệt trầm xuống.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông truyền đến từ đầu dây bên kia: “Có chuyện gì?”
Giang Nguyệt hít sâu vài lần, mới mở miệng: “Anh đang ở đâu?”
“1102, qua đây!”

Giang Nguyệt đứng ở trước cửa phòng, giơ tay định gõ cửa, rồi lại buông xuống.
Ngay khi cô đang do dự, cánh cửa đột nhiên mở ra, người đàn ông mặc áo sơ mi, nhìn cô từ trên cao:
“Cô muốn đứng ở cửa bao lâu?”
Thì ra hắn đều nhìn thấy, thông qua mắt mèo ở trên cửa phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.