Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 483:




Trong nháy mắt ánh mắt Giang Nguyệt đảo qua, khi nhìn thấy khuôn mặt không chút cảm xúc bên bờ sông, Giang Nguyệt liền hít vào một hơi.
Không khí rét lạnh bên bờ sông, quả nhiên rất nặng nề.
Giang Nguyệt đi theo Lục Triển Ti dọc theo cầu trở về bờ, Tiêu Kỳ Nhiên đang khoanh tay trước ngực, nhìn chằm chằm vào hai người bọn họ.
Không có chút cảm xúc nào.
“Tại sao lại tạm dừng?” Lục Triển Ti coi như là sắc mặt vẫn tốt: “Cảnh vừa rồi còn chưa quay xong, sao lại kêu dừng lại?”
Một khi diễn viên đã nhập vai, việc cưỡng ép sẽ ảnh hưởng rất lớn đến trạng thái diễn xuất sau này.
Ứng Thừa Kỳ cũng có một biểu cảm phức tạp trên khuôn mặt, anh ta liếc mắt nhìn Tiêu Kỳ Nhiên, cố gắng cười một cách bất đắc dĩ:
“Đã đến giờ ăn cơm trưa, vừa vặn Tiêu tổng đến thăm đoàn phim, mời chúng ta bữa trưa.”
“Ăn cơm trưa trước, sau đó tiếp tục quay phim đi.”
Nói xong câu này, Ứng Thừa Kỳ đến gần Giang Nguyệt, nhẹ nhànng kề sát vào cô thì thầm:
“Tiêu tổng đối với kịch bản của phân đoạn này không quá hài lòng.”
Giang Nguyệt ngay lập tức hiểu ra.
Đơn giản chỉ là dục vọng chiếm hữu của hắn phát tác, không muốn nhìn thấy chim hoàng yến thuộc về mình cùng với người đàn ông khác ân ân ái ái.
Cho dù là quay phim cũng không được.
Tiêu Kỳ Nhiên ra tay hào phóng, trực tiếp để cho đầu bếp khách sạn năm sao đến nấu ăn tại chỗ bên bờ sông. Một đống người lập tức tụ tập xung quanh để xem náo nhiệt, không gian bên này trong nháy mắt trở nên thoáng đãng vắng vẻ.
Tiêu Kỳ Nhiên nhàn nhã đi tới trước mặt Giang Nguyệt, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi: “Sao không đi ăn cơm?”
Ăn cơm? Cô sắp tức đến no luôn rồi!
Nghĩ đến vừa rồi Tiêu Kỳ Nhiên cố ý đứng ở trên bờ quan sát toàn bộ cảnh quay, còn đặc biệt chọn đúng thời điểm mượn vị trí cảnh hôn mà bảo đạo diễn hô ngừng lại, Giang Nguyệt vừa xấu hổ vừa phẫn nộ:
“Vì sao phải đến quấy rầy việc quay phim của tôi?”
Tiêu Kỳ Nhiên mặt không chút thay đổi, chỉ nhìn chằm chằm cô, lãnh đạm hỏi: “Tôi không thể đến sao?”
“Không thể!” Giang Nguyệt mím môi: “Tôi đang làm việc, xin Tiêu tổng đừng quấy rầy tôi, cũng đừng làm chậm trễ cả đoàn làm phim.”
“Quấy rầy cô cái gì? Quấy rầy cô và người đàn ông khác hôn môi sao?”
Giang Nguyệt nhíu mày, chỉ cảm thấy hắn nói chuyện thật chói tai: “Không phải như anh nghĩ, chỉ là một tình tiết bình thường, hơn nữa là mượn...”
“Tình tiết bình thường?” Tiêu Kỳ Nhiên tiến về phía trước một bước, hơi thở lạnh như băng, trực tiếp ôm cô vào trong ngực: “Bình thường như thế này?”
Giang Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, sững sờ hai giây, lập tức muốn đẩy hắn ra: “Anh buông tôi ra, nơi này nhiều người như vậy!”
Nhưng Tiêu Kỳ Nhiên vẫn ôm cô rất chặt, không có ý định buông ra.
“Cô cho rằng bọn họ không biết tôi tới thăm đoàn phim, là đang thăm ai à?”
Nói cách khác, quan hệ giữa anh và Giang Nguyệt không cần phải che giấu, trong lòng mọi người đều biết rõ, chẳng qua không có gan nói lung tung mà thôi.
Trong giới giải trí, việc các nhà đầu tư đến thăm đoàn làm phim rất nhiều, sớm đã thấy không còn gì để ngạc nhiên.
Giang Nguyệt nghẹn một chút: “Anh liền không có việc gì làm, nhàm chán cho nên mới tới thăm đoàn phim sao?”
“Cô nói xem?” Tiêu Kỳ Nhiên liếc Giang Nguyệt một cái, chú ý tới cô mặc quần áo rất mỏng, bên bờ sông lạnh lẽo do thủy triều không ngừng dâng lên, khiến bả vai cô khẽ run rẩy.
Khi cô thở, xương quai xanh ở cổ cũng rất rõ ràng.
Vì vậy, anh càng ôm cô chặt hơn.
“Tôi không chỉ nhàm chán đến thăm, mà trong một đoạn thời gian sắp tới, tôi đều sẽ ở chỗ này!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.