Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 514:




Đăng thông báo thanh minh, liên hệ với fan kỳ cựu đế nhờ chuyến tiếp cũng cần có thời gian, Giang Nguyệt không thế cứ ngồi chờ scandal qua đi, đạo diễn đã gọi điện cho cô đế thúc giục.
Hõm nay còn có một cảnh quay, cô đứng dậy lẻn xe quản lý, chuẩn bị đl tới địa điểm quay phim.
Lẻn xe Giang Nguyệt liền nhắm mắt dưỡng thần, từ đầu đến cuối không cầm lấy điện thoại di động.
Không cần nhìn cũng biết, hiện tại trẽn mạng tuyệt đổi là cỏ rất nhiều tiếng mắng chửi, cô không cần phải làm cho lòng mình càng thêm rối, lại ảnh hưởng đến trạng thái quay phim.
Xe chạy rất ổn định, đến khúc cua hẹp, tài xế bỗng nhiên phanh một cái, làm cho Giang Nguyệt nhất thời cả người căng thẳng, còn cho rằng là tai nạn giao thông, lập tức mở mắt ra…
Thì ra một chiếc Maybach mui trần đang chặn trước xe của bọn họ, vững vàng đậu ở phía trước, nháy đèn nháy kép, tư thế vô cùng kiêu ngạo.
Không cần nhìn biển số xe, Giang Nguyệt cũng có thế đoán được đáy là tác phong của ai.
Tài xế nắm vô lăng, vẻ mặt khó nói hết: “Giang tiểu thư, cò xem…”
‘Tôi đi xuống xem một chút.”
Giang Nguyệt mở cửa xe, ngón chân cô vừa chạm đất, người đàn ông ớ phía trước đã bước nhanh tới, dùng tốc độ cực nhanh bắt lấy cổ tay cô.
Khí thế mạnh mẽ lại cực kỳ bức người này, chỉ có Tiêu Kỳ Nhiên mới có.
“Đi theo tôi.” Sắc mặt Tiêu Kỳ Nhiên xám xịt, ngữ khí cực kỳ lạnh lùng, từ trong kẽ răng nặn ra một câu:
‘Tôi có chuyện muốn hỏi cô.”
Giang Nguyệt còn chưa kịp giãy dụa cùng biện giải, đã bị hắn nửa đẩy nửa nhét vào chiếc Maybach mui trần kia.
Trước khi bị paparazzi và giới truyền thông phát hiện, Tiết An ngay lập tức kéo phanh tay, đạp chân ga. Chiếc xe nhất thời lao vút nhanh ra khỏi con hẻm này.
Toàn bộ quá trình diễn ra trôi chảy và tự nhiên, không ai phát hiện ra bất kỳ điều gì bất thường.
Áp suất trong xe rất thấp, nhưng cũng dị thường yên tĩnh, không ai mở miệng nói chuyện trước.
Giang Nguyệt khoanh hai tay, ngữ điệu nhàn nhạt nói: “Tiêu tống, lát nữa tôi còn phái quay phim, có chuyện gì mau chóng nói càng sớm càng tốt”
“Tiêu tổng, lát nữa tôi còn phải quay phim, có chuyện gì mau chóng nói càng sớm càng tốt.”
Giọng điệu bình thản vô tâm của Giang Nguyệt, làm cho người ta vô cớ phát cáu.
Tiêu Kỳ Nhiên mất kiên nhẫn đưa đầu lưỡi chạm vào răng hàm phía sau, theo thói quen đưa tay chạm bao thuốc lá từ trong túi quần tây.
Bao thuốc lá đã sắp được lấy ra, ánh mắt hắn dừng lại một chút, dừng lại trên khuôn mặt lạnh lùng thản nhiên bên cạnh.
Giang Nguyệt không buồn cũng không vui, rất trầm lặng.
Tiêu Kỳ Nhiên lại bực bội nhét bao thuốc lá trở lại.
Giang Nguyệt im lặng, âm thanh vang vọng trong xe, giọng điệu ôn nhu: “Anh có thể hút thuốc, tôi không ngại.”
Cô nói một cách tự nhiên và ngoan ngoãn, đáy mắt Tiêu Kỳ Nhiên âm trầm nhìn không ra bất kỳ cảm xúc nào, nhưng động tác đút bao thuốc lại vẫn không dừng.
“Đạo diễn ứng, chuyện là…”
Tiêu Kỳ Nhiên trực tiếp gọi điện thoại, đơn giản dứt khoát thông báo cho ứng Thừa Kỳ hôm nay không quay phim, sau đó cắt đứt cuộc gọi.
Giang Nguyệt hiếu ra, thản nhiên cười nói: “Tiêu tổng đây là trực tiếp giúp tôi xin nghỉ phép sao?”
“Đạo diễn ứng từ trước đến nay vẫn luôn nghiêm khắc với công việc, bình thường không cho phép người ta xin nghỉ, hôm nay là tôi được phúc nhờ anh rồi.” Giang Nguyệt cười cười, trong lời nói đều chừng mực, một chút cũng không đắc tội với người khác.
Nhưng cỏ càng nói như vậy, Tiêu Kỳ Nhiên lại càng tức giận.
Hắn rũ mắt nhìn cỏ một cái, cười lạnh một tiếng: “Đem bộ mặt dùng để ứng phó người ngoài của cỏ cất kỹ cho tôi, cô cho rằng tôi nhìn không ra cô đang giả vờ?”
Ngoài mặt cô vẫn cười, nhưng trong lòng thì mắng chửi.
Giang Nguyệt hít một hơi thật sâu.
Nếu hắn đều hiểu rõ, vậy cô tự nhiên sẽ không cần tự mình rước nhục.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.