Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 556: Có lẽ sau này sẽ không trở lại đây nữa.”




Trời không phụ lòng người, Tiết An ở dưới ánh đèn yếu ớt, rốt cuộc cũng tìm được chiếc usb sáng bóng kim loại kia, cậu ta lập tức lộ ra nụ cười thắng lợi:
“Tiêu tổng, tôi tìm được rồi!”
Nhưng nụ cười này không kéo dài quá lâu.
Không biết trong thùng rác là có rượu hay nước trái cây bị đổ dẫn đến usb bị ngâm trong chất lỏng quá lâu, đã bị hư hỏng. Máy tính hoàn toàn không nhận diện được dữ liệu được lưu bên trong.
Tiết An trông mong quay đầu lại nhìn về phía Tiêu Kỳ Nhiên, đối phương chỉ bỏ lại cho hắn một câu:
“Dữ liệu bên trong nếu không phục hồi được, tiền thưởng tháng sau sẽ bị trừ sạch.”
“...” Tiết An cảm thấy không có gì cay đắng hơn cuộc sống của cậu ta!

Chuyển nhà cũng không tốn quá nhiều thời gian, ngày đầu tiên đem đồ đạc đóng gói để cho công ty chuyển phát nhanh gửi đến Hoa Thành, sáng hôm sau cùng chủ nhà ký thỏa thuận chấm dứt, sự tình cũng đã xử lý xong toàn bộ.
Sau khi mọi chuyện trong phòng được xử lý xong, Giang Nguyệt đặt vé máy bay ngay ngày hôm sau, sau đó lại gọi điện thoại cho Kiều Cẩn Nhuận, hỏi anh ấy buổi chiều có thời gian không, muốn đi gặp anh một lần.
“Gặp tôi sao? Cô muốn tiêm hay muốn truyền dịch?” Thanh âm của Kiều Cẩn Nhuận rất tao nhã, từ trong ống nghe truyền ra, còn mang theo một tia tùy hứng hiếm có.
Giang Nguyệt vừa nghe, nhịn không được cười trách cứ: “Thật sự là rất biết cách trêu chọc người khác, anh biết tôi sợ cái gì còn nhất định phải hỏi như vậy?”
Kiều Cẩn Nhuận ở đầu kia khẽ cười: “Cô quay lại Bắc Thành rồi sao?”
“Ừ, bên này tiền thuê nhà đã hết hạn, cho nên tôi mới đến đây dọn đồ.” Giang Nguyệt nói xong, ánh mắt có chút trầm xuống:
“Tôi... Có lẽ sau này sẽ không trở lại đây nữa.”
Kiều Cẩn Nhuận phản ứng một lát.
Thì ra lần gặp mặt này là để đến nói lời tạm biệt với anh.
/Truyện đăng lúc 7h hằng ngày trên app metruyenhot.com.vn (IOS: metruyenhot.com.vn)/
...
Vào lúc ba giờ chiều, khí trời không quá nóng, Giang Nguyệt đến bệnh viện gặp Kiều Cẩn Nhuận, hai người đi dạo trong khu vực hồi sức ngoài trời.
Hai người ung dung đi về phía trước, một người vui vẻ nhẹ nhàng, một người kiên định vững vàng, theo sát bước chân của nhau.
Ở đây có một số bệnh nhân ngồi trên xe lăn, phơi nắng, một số người già đang tập thể dục trước thiết bị thể dục. Một số người trong số họ biết Kiều Cẩn Nhuận và chủ động vẫy tay với anh.
“Nhân duyên của bác sĩ Kiều thật tốt.” Giang Nguyệt cười hì hì: “Sau này chắc chắn sẽ là một bác sĩ rất nổi tiếng, sau này tôi tìm anh khám bệnh có thể giảm giá không?”
“Còn xem mức độ nghiêm trọng.” Khóe môi anh hiện lên một nụ cười:
“Nhưng mà tôi càng hy vọng cô luôn khỏe mạnh, như vậy cũng không cần phải tìm đến tôi chữa bệnh nữa.”
“Cám ơn câu nói may mắn của bác sĩ Kiều nhé.” Giang Nguyệt nháy mắt.
Hai người trò chuyện tán gẫu rất nhiều, nhưng ai cũng không đề cập đến chuyện Giang Nguyệt sẽ rời đi.
Giống như đây trở thành sự ăn ý không cần nói thành lời giữa hai người.
Nhưng mặt trời sẽ luôn lặn, cũng không có con đường nào không thể đi đến cuối cùng.
Khi bầu không khí lại yên tĩnh trở lại, bước chân của Kiều Cẩn Nhuận dần dần chậm hơn, cho đến khi dừng lại tại chỗ.
“Giang Nguyệt, sau này cô có dự định gì không?” Anh hỏi cô, giọng điệu vẫn không khác gì khác trước, vẫn ôn hòa như vậy.
Giang Nguyệt cười cười, cũng theo đó trả lời anh: “Tôi chưa nghĩ tới. Có lẽ cần phải nghỉ ngơi một thời gian, sau đó mới cân nhắc hướng phát triển sau này.”
“Cô không tính quay trở lại Bắc thành sao?”
Giang Nguyệt không chút do dự lắc đầu: “Bắc Thành không thích hợp với tôi.”
Khí hậu nơi này hai mươi năm qua cô chưa từng thích ứng được, có quá nhiều kỉ niệm làm cho cô thương tâm, còn có một trái tim không thể sưởi ấm được.
Cô sẽ không có bất kỳ lưu luyến nào nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.