Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 562: Đừng lúc nào cũng một thân một mình.”




“Giữa cô và A Nhiên nhất định đã xảy ra chuyện gì, đúng không?”
Giang Nguyệt sửng sốt, giọng điệu nhất thời có chút mất tự nhiên, nhưng rõ ràng là đã trở nên lạnh lùng hơn:
“Tôi không biết là Ngu tiểu thư đang nói cái gì, tôi với anh ta chỉ là quan hệ cấp trên cấp dưới thôi.”
Ngu Vãn mỉm cười, từ phản ứng của Giang Nguyệt, trong lòng cô ta đã hiểu rõ.
“Đừng căng thẳng, tôi không phải cố ý truy hỏi cô.”
Cô ta bỗng nhiên cười rộ lên, tiếng cười nghe cũng rất dịu dàng: “Trước đây tôi cũng là người trong giới giải trí, trong này có những nội tình gì, tôi rất rõ ràng.”
“A Nhiên không phải là loại người kiên nhẫn, tối nay tôi hết lần này đến lần khác hỏi anh ấy về cô, anh đều trả lời. Hơn nữa ánh mắt vừa rồi cô nhìn A Nhiên có chút không thích hợp, như thể là cô bị anh ấy làm tổn thương vậy.”
Lúc Ngu Vãn nói những lời này, trong giọng điệu của cô ta rất chắc chắn: “Tôi nói đúng không?”
Giang Nguyệt yên lặng lắng nghe cô ta phân tích, cô biết ở trước mặt cô ta, cô không có cách nào có thể tiếp tục che giấu.
Dù vậy, Giang Nguyệt vẫn có cảm giác bản thân bị lột sạch, mặc cho người khác nhìn ngó.
Giang Nguyệt cũng không che giấu nữa, trái lại rất hào phóng nói: “Được rồi, bị cô phát hiện rồi. Nhưng Tiêu tổng là một người đàn ông xuất sắc như vậy, rất khó để có thể không yêu hắn.”
Cô cười rất tươi, thậm chí còn có chút tự giễu: “Nhưng hắn như trăng trên trời, yêu mà không có được cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa, ai mà không có khoảng thời gian tuổi trẻ yêu đương bồng bột đâu chứ?”
Lời nói của Giang Nguyệt rất đàng hoàng, cô cũng không xúc phạm bất cứ ai, ngay cả Tiêu Kỳ Nhiên cũng được khen ngợi.
Ngu Vãn cũng rất đồng ý với điều này, giọng cô ta nhẹ nhàng và thản nhiên: “Quả thật, năm đó tôi cũng từng rất si mê anh ấy. Tôi vì nghĩ cho anh ấy mà lựa chọn chia tay, suýt chút nữa chúng tôi đã kết hôn rồi.”
Cô ta bình thản mà nhắc lại chuyện cũ trong vài câu, nhưng lại làm cho Giang Nguyệt sững sờ, ngực giống như bị một con dao cùn đâm một cái.
Lúc trước trong lòng Giang Nguyệt cũng từng suy đoán. Hiện tại trong đầu cô lại hiện ra có vô số hình ảnh hai người từ lúc yêu đương, đến lúc đính hôn, rồi kết hôn.
Nó thật sự rất lãng mạn.
Cô hít sâu một hơi, giọng nói so với vừa rồi lại càng thêm lạnh hơn một chút: “Ngu tiểu thư, tôi không có ý định nghe về quá khứ yêu đương của hai người. Hơn nữa quan hệ của chúng ta cũng không thân thiết đến mức có thể nói đến những chuyện này.”
“Cô đừng nghĩ nhiều, tôi đã kết hôn rồi.” Giọng nói của Ngu Vãn lại truyền tới:
“Chỉ là lúc tôi nhìn thấy cô, thì không tự chủ được mà nhớ lại những ngày tháng ngày xưa của mình, cảm thấy rất thân thiết, nên bất giác muốn cùng cô nói thêm vài câu.”
“Nói ra thì có lẽ có chút mạo phạm, nhưng ở trên người cô, tôi có thể nhìn thấy bóng dáng hồi trẻ của tôi.”
Ngu Vãn và Tiêu Kỳ Nhiên bằng tuổi, đều lớn hơn Giang Nguyệt bốn tuổi, vì thế tư thái nói chuyện của cô ta cũng nhiều hơn vài phần giọng điệu của trưởng bối:
“Theo tôi thấy thì cô và A Nhiên ở bên nhau rất thích hợp.”
“Năm đó, tôi với hắn, là bất đắc dĩ nên mới chia tay. Bây giờ cảm xúc gần như đã phai nhạt gần hết rồi, nhưng ít nhất vẫn là bạn bè.” Lúc này, cô ta có chút cảm khái, có một loại chua xót khó nói.
“Làm bạn bè, huống chi còn là một người bạn bè đã kết hôn, tôi chân thành hy vọng anh ấy có thể hạnh phúc, đừng lúc nào cũng một thân một mình.”
“A Nhiên coi như là có phát triển sự nghiệp tốt hơn đi chăng nữa, thì cũng đã không còn nhỏ nữa rồi, qua hai năm nữa liền ba mươi. Tôi thật sự sợ anh ấy sẽ một mình trôi dạt quá lâu, quá cô độc, đã đến lúc nên an ổn một chút.”
Trong lời nói của Ngu Vãn đều là sự quan tâm và lo lắng cho bạn bè, nhưng Giang Nguyệt nghe thì lại cảm thấy rất khó chịu.
Nó không phải là cái loại thẳng thắn khiến cho người khác cảm thấy không thoải mái. Mà là bề ngoài có vẻ như rất hài hòa, nhưng lại mơ hồ khiến cho người khác cảm thấy khó chịu.
Nhưng rốt cuộc là chỗ nào không thoải mái, thì không nói rõ được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.