Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 580: Một giây cực yên tĩnh cực dài




Giang Nguyệt mỉm cười, kiễng mũi chân đi đến giữa hình tròn, theo nhịp đập và tiết tấu nhanh chóng xoay tròn.
Dáng người của cô đung đưa, bước nhảy cực kỳ vững vàng, đặc biệt ở đoạn cao trào của âm nhạc, tốc độ quay càng ngày càng nhanh, tiếng cổ vũ của mọi người càng cuồng nhiệt hơn.
Trong giây phút bất chợt, hình ảnh trong bức ảnh lại hiện lên trong đầu Giang Nguyệt, bước chân cô đột nhiên trở nên hỗn loạn. Theo sau đó là cơn đau nhói truyền đến từ cổ chân, đau đến nỗi khiến cô phải hít sâu một hơi…
Điệu nhảy buộc phải dừng lại, mấy người dìu cô ngồi xuống ghế bên cạnh, trên mặt lộ ra vẻ lo lắng:
“Nguyệt Nguyệt, cô không sao chứ, có cần tới bệnh viện không?”
Giang Nguyệt xua tay, cảm giác đau đớn và nóng rực truyền thẳng vào ngực cô, nhưng vẫn nói: “Mọi người cứ luyện phần của mình trước đi, tôi đi lấy nước lạnh rửa một chút là ổn thôi, không có gì đáng ngại.”
Sau khi các thành viên khác giải tán, Giang Nguyệt mới đỡ tường, khập khiễng đi tới trước bể nước bên ngoài đoàn kịch nói, dùng một tay để chống đỡ cơ thể, tay còn lại vặn vòi nước.
Dựa theo kinh nghiệm từng bị thương khi tập múa trước đó, cô có thể đoán được mình chỉ bị bong gân nhẹ, không tổn thương đến xương cốt.
Nước lạnh chảy xuống chỗ mắt cá chân sưng tấy, Giang Nguyệt cúi đầu nhìn chằm chằm chỗ sưng, chóp mũi hơi chua xót.
Giang Nguyệt, mày thật kém cỏi!
Ba giờ chiều, mặt trời như thiêu như đốt, nhưng Giang Nguyệt tựa hồ không cảm thấy nóng, cứ đứng cứng đờ dưới vòi nước.
Đến khi nước lạnh dội khiến bắp chân cô không còn cảm giác, máu cũng như ngừng chảy nhưng cô vẫn đứng đó như cũ.
Bỗng nhiên, một cái bóng bao phủ lấy cô, che đi vùng ánh sáng mặt trời rộng lớn lẽ ra phải chiếu xuống cơ thể cô.
Giang Nguyệt cảm nhận được bóng đen nên ngẩng đầu nhìn ngược sáng, bóng dáng vừa mới xuất hiện vô số lần trong đầu cô và người đang đứng ở đây chồng chéo lên nhau.
Cô không thể phân biệt giữa thực tế và ảo giác.
“… Tiêu Kỳ Nhiên?” Giang Nguyệt gọi một cách ngập ngừng.
Anh hơi khom eo, từng chút từng chút tới gần, rũ mắt nhìn cô: “Rảnh rỗi không có việc gì nên chạy tới đây phơi nắng sao?”
Không phải ảo giác, thật sự là anh!
Giang Nguyệt lập tức tỉnh táo, nhìn gương mặt người đàn ông quen thuộc trước mặt, không chút lưu tình lùi lại: “Anh tới đây làm gì?”
Anh không phải nên cùng mối tình đầu của mình tình nồng mật ý sao?
Đây là Hoa Thành, là đoàn kịch nói, là nơi không liên quan đến anh, cũng là nơi cô hoàn toàn có thể vạch ranh giới với anh.
“Bị trật chân?”
Giang Nguyệt không trả lời câu hỏi của anh.
Tiêu Kỳ Nhiên ung dung, cũng không ngại chuyện cô cố ý không để ý tới mình, chỉ nói ẩn ý: “Mạnh mẽ một cách mù quáng!”
Nói xong câu này, anh dùng sức ôm lấy Giang Nguyệt, cực kỳ tỉ mỉ tránh chỗ bị thương của cô, ôm cô đến một nơi có bóng râm rồi đỡ cô ngồi xuống
Giang Nguyệt còn chưa kịp mở miệng hỏi lại thì bàn tay rộng lớn của Tiêu Kỳ Nhiên đã nắm lấy cổ chân cô, ngay lúc cô vừa định động đậy, người đàn ông thản nhiên ngước mắt lên nhìn cô.
Giang Nguyệt nghẹn họng.
Tiêu Kỳ Nhiên hơi cong ngón tay, một tay nâng mắt cá chân cô, lòng bàn tay còn lại đè lên chỗ sưng tấy của cô, dùng sức xoa nắn một chút.
Cơn đau lại ập đến, nước mắt tràn ngập hốc mắt ngay lập tức, nhưng Giang Nguyệt nhất quyết cố nén, thần kinh căng thẳng, nghiến chặt răng, không phát ra một tiếng rên nào.
Tiêu Kỳ Nhiên có thể cảm nhận được cơ thể cô đang căng thẳng. Anh cười nhạt, như thể đang cười nhạo sự bướng bỉnh của cô, kiên nhẫn giúp cô xoa xoa chỗ bị trật.
“Bây giờ đỡ hơn chưa? Lát nữa để Tiết An mang cho cô...”
Tiêu Kỳ Nhiên còn chưa nói hết lời, Giang Nguyệt đã tát thẳng vào mặt anh.
Trong sân không có một bóng ngừơi, tiếng tát này rất vang dội, thậm chí còn vang vọng đến vách tường bốn phía.
Một giây cực yên tĩnh cực dài.
Cơ thể Giang Nguyệt đang run lên, cô nhìn thấy khuôn mặt thư thái của người đàn ông dần trở nên âm u, ánh mắt nhìn cô cũng biến thành sự lạnh lẽo.
Anh tức giận, nhưng cũng không phát tác.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.