Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 632:




Nụ hôn của anh một lần nữa đánh úp đến, nụ hôn lúc này càng thêm điên cuồng hơn so với lần trước. Một tay anh nắm lấy vai cô, từ từ đè cô xuống, cuối cùng mảnh âu phục còn treo trên người không chống đỡ nổi cũng trượt xuống đất.
Trong xe bắt đầu tràn ngập mùi vị ái muội, Giang Nguyệt bởi vì thế tấn công của anh mà cả người mềm nhũn ra. Cơ thể bởi vì vẫn còn men rượu nên không có chút sức lực, hô hấp dần dần trở nên dồn dập, lồng ngực cũng kịch liệt phập phồng theo.
Xe không khởi động, điều hòa trong xe cũng được tắt khi tài xế đi ra bên ngoài, toàn bộ khoang xe lúc này trở nên vô cùng ngột ngạt. Trên người cô đã có một lớp mồ hôi mỏng mịn, dính dính khiến cho hô hấp của cô cũng trở nên không thông.
Vốn trong xe chỉ có tiếng hô hấp của nam nhân và tiếng thở dốc của nữ nhân. Bỗng nhiên một tràn tiếng rung của điện thoại di động vang lên, bất ngờ chen vào giữa không gian của hai người.
Tiếng rung cũng không tính là lớn, nhưng cũng chắc chắn là đã phá tan bầu không khí ái muội vừa nãy.
Tiêu Kỳ Nhiên hít sâu một hơi, trong mắt toàn là phiền não do chuyện tốt bị người khác quấy rầy, anh không muốn để ý đến nó, nhưng tiếng rung của điện thoại di động lại càng kịch liệt hơn.
Cuối cùng, anh đành cúi đầu hôn lên khóe môi cô nói: “Chờ tôi.”
Anh buông cô ra, đứng dậy lấy điện thoại di động ra, nhìn lướt qua số điện thoại hiển thị trên màn hình, xác định người gọi đến không phải người quan trọng, ngón cái lập tức ấn nút màu đỏ từ chối cuộc gọi.
Chờ đến lúc Tiêu Kỳ Nhiên cất điện thoại di động lại vào túi thì Giang Nguyệt cũng đã ngồi thẳng dậy, nhẹ nhàng kéo lại làn váy vừa bị kéo lên, ngồi đoan trang, sống lưng thẳng tắp.
Ngoại trừ nơi đáy mắt còn vương chút hơi nước, thì rất khó nhìn ra vừa rồi cô đã trải qua thời điểm động tình dữ dội.
Tiêu Kỳ Nhiên trầm mặc nhìn cô: “Không tiếp tục?”
“Cái này tôi nên hỏi anh mới phải.” Khóe môi Giang Nguyệt khẽ nhếch lên: “Còn anh thì sao, còn muốn tiếp tục không?”
Tiêu Kỳ Nhiên nhìn cô, giọng nói vẫn trầm khàn như trước: “Tôi nghe lời em.”
Anh vừa nói xong, điện thoại di động lại bắt đầu rung lên, hiển nhiên đối phương không muốn dễ dàng bỏ qua.
Lịch sử luôn luôn trùng hợp đến đáng kinh ngạc.
Vào nửa năm trước, cũng đã từng xảy ra tình cảnh giống y như lúc này.
Giang Nguyệt không thể không khống chế nhớ đến cảnh ấy, lúc Tần Di Di gọi điện thoại đến, Tiêu Kỳ Nhiên liền rời khỏi, bỏ cô lại một mình cả đêm.
Giang Nguyệt mím chặt môi, chú ý tới phần cổ áo của mình có hơi lộn xộn, cô cúi đầu chỉnh lại, lấy tay vuốt những chỗ nhăn phẳng trở lại.
“Sao không nghe điện thoại?” Cô hỏi anh.
Tiêu Kỳ Nhiên chậm rãi mở miệng, giọng điệu có chút cứng rắn: “Không quan trọng.”
Giang Nguyệt khẽ nhếch môi, cười với anh bằng nụ cười rất tươi sáng: “Anh vẫn nên nghe điện thoại đi, ai biết được anh có phải lại là vì một cuộc điện thoại mà dừng lại giữa chừng không, rất mất hứng thú.”
Giang Nguyệt đang chế giễu anh.
Rõ ràng vừa rồi còn nhiệt tình đáp lại, hiện tại lại lập tức trở mặt không nhận người quen. Cô của bây giờ với người vừa động tình khi nãy là hai người hoàn toàn khác biệt.
Bầu không khí trong xe giảm xuống rất nhanh, vừa rồi còn xúc động, còn kích thích. Nhưng giờ phút này đã bị hai câu nói lạnh nhạt khiến không khí nóng bỏng lúc này lụi tàn không để lại chút dấu vết.
Gương mặt cô vẫn xinh đẹp động lòng người như trước, chỉ là nơi đáy mắt lúc này chỉ có sự lạnh lùng.
Dù nàng không nói thêm một từ dư thừa nào, nhưng Tiêu Kỳ Nhiên lại có thể cảm nhận được rất rõ sự khinh miệt và châm chọc trong lời nói của cô.
Những lời xin lỗi và giải thích lúc nãy của anh đều trở nên vô nghĩa trước mặt cô. Lại càng vô nghĩa trước mối quan hệ đã rạn nứt của hai người.
Giằng co vài giây, yết hầu của Tiêu Kỳ Nhiên lại di chuyển lên xuống, giọng nói cực kỳ khàn khàn:
“Tôi đưa em về nhà.”
Cứ như vậy, Giang Nguyệt cảm thấy mình đã tỉnh rượu hơn phân nửa, đầu cũng trở nên tỉnh táo hơn, vì thế nhún nhún vai:
“Quả thật cũng không có hứng thú, xem ra tối nay không thích hợp để nói chuyện hoan ái.”
Lúc cô nói những lời này, trong mắt không hề có chút cảm xúc nào, vẻ mặt cô cũng rất lạnh nhạt, giống như không hề quan tâm đến bất cứ điều gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.