Tiêu Tổng, Xin Tha Cho Tôi - Thục Kỷ

Chương 864:




Tiêu Kỳ Nhiên chậm chạp quay đầu lại: “Không cần, không có gì để nói!”
Tiết An trầm mặc một lát, vẫn cảm thấy có chút bất công cho sếp mình: “Nhưng anh vẫn luôn bận rộn tìm kiếm manh mối, nên báo cho chị Giang Nguyệt hay chứ.”
“Không cần thiết.” Tiêu Kỳ Nhiên thờ ơ: “Tôi làm vậy không phải để cô ấy phải cảm ơn tôi.”
Anh không có ý định đó.
Điều duy nhất anh cảm thấy buồn là anh không thể chia sẻ niềm vui với cô.
Đầu hành lang bên kia mơ hồ vang lên tiếng cười, anh dập tàn thuốc trong tay, trong lòng có chút đau xót.
Tiết An thấy vậy không nói gì nữa, chỉ cảm thấy buồn bã.
Bây giờ mọi thứ đang đi theo hướng tốt nhưng hai người bọn họ lại không bao giờ có thể quay lại quá khứ.
Advertisement
Giống như hai đường thẳng cắt nhau, chúng đã từng có một giao điểm, nhưng chẳng bao lâu chúng sẽ tách rời nhau trên đường riêng cho đến khi không còn được nhìn thấy nữa.
Thật đáng tiếc…
Sau khi tiêu hóa tin tức, Thịnh Sóc Thành dần dần bình tĩnh lại, bắt đầu thu xếp trên đường về. Ông nói rằng sẽ chuẩn bị một bữa tiệc thật lớn, chiêu đãi những người quen cũ từ mọi tầng lớp để chúc mừng việc tìm lại được đứa con gái đã thất lạc từ lâu của mình.
Ở tuổi của Thịnh Sóc Thành, ông ấy thực sự thích yên tĩnh hơn ồn ào.
Nhưng trong vấn đề này, ông đặc biệt muốn làm lớn chuyện, muốn mọi người đều phải biết về con gái của Thịnh Sóc Thành ông.
Chỉ cần đó là thứ ông có thể đưa cho con gái mình thì ông sẽ không từ bất cứ thứ gì.
Nghe Thịnh Sóc Thành an bài cho những người phía dưới, Giang Nguyệt do dự muốn mở miệng, nhưng lại không biết nên nói như thế nào.
Thịnh Cảnh Tây quan sát cô muốn nói rồi lại thôi nên lên tiếng hỏi: “Em có chuyện gì muốn nói sao?”
Lúc này Thịnh Sóc Thành mới dời điện thoại ra xa, nhìn sang phía cô.
Cảm nhận được hai ánh mắt quan tâm chiếu tới, Giang Nguyệt véo ngón tay, cuối cùng cũng hạ quyết tâm.
Cô do dự rồi nói: “Chú Thịnh...”
Vừa mở lời, cô chợt nhớ ra Thịnh Sóc Thành chính là cha cô, tiếp tục xưng hô là "chú" cũng không thích hợp.
Nhưng sự thay đổi xưng hô đột ngột khiến cô thực sự không thoải mái, và rất khó nói ra miệng.
Thịnh Sóc Thành gật đầu, trong lòng minh mẫn, cũng không làm Giang Nguyệt khó xử, “Đừng vội đổi lời, con có thể tiếp tục gọi ta là chú.”
Danh xưng chỉ là thứ yếu, chỉ cần Giang Nguyệt cảm thấy thoải mái, hạnh phúc mới là quan trọng nhất.
Giang Nguyệt cảm kích nhìn ông, hít sâu một hơi nói: “Mặc dù nói ra điều này có chút xấu hổ... Nhưng con có thể yêu cầu chú tạm thời đừng công bố tin tức này ra công chúng được không ạ?”
Cảm nhận được sự nghi ngờ trong mắt Thịnh Sóc Thành, cô giải thích: "Con muốn tiêu hóa nó trước, điều này quả thực có chút khó tin đối với con, và..."
Cô nghĩ ra lý do thích hợp nhất: “Con có một bộ phim sẽ ra mắt vào tháng sau, không muốn gây quá nhiều sự chú ý.”
“Toàn bộ đoàn làm phim đã dành rất nhiều tâm huyết và công sức cho bộ phim này, con không muốn vì lý do cá nhân của mình gây ảnh hưởng gì thêm.”
Danh tiếng hiện tại của cô đang bị xáo trộn, hiện tại cũng là thời điểm tuyên truyền của bộ phim.
Nếu vào thời điểm này đột nhiên lộ ra cô là con gái của một tập đoàn tài phiệt, diễn biến của sự việc có lẽ sẽ càng khó kiểm soát hơn.
Điều quan trọng nhất là cô không muốn cuộc sống của chính mình bị phóng đại vô hạn và bị chỉ trích bởi những người không liên quan.
“Được không ạ?”
Sau khi nói xong, trong lòng Giang Nguyệt vẫn có chút lo lắng, không biết Thịnh Sóc Thành có đồng ý hay không.
Ý định khoe con gái của ông lúc nãy rất rõ ràng.
Ánh mắt thâm trầm của Thịnh Sóc Thành dừng lại trên mặt cô, lông mày nhíu lại, trên mặt lộ ra nụ cười bất đắc dĩ.
Giống như đang lo lắng, cũng giống như là quan tâm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.