Thói quen này quá xấu.
Túc Bảo đành phải ôm thỏ trở về phòng, còn vẫy cái tay nhỏ ú với bà ngoại: “Bà ngoại ngủ ngon!”
Tô lão phu nhân gật đầu: “Ngủ ngon.” .
||||| Truyện đề cử: Song Trùng |||||
Vẫn là Túc Bảo Ngoan. Một đứa thì nháo đến làm cho người ta sốt ruột, một đứa thì ngoan đến làm cho người ta đau lòng.
Lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, bà làm sao không hy vọng Hân Hân có thể khá hơn một chút.
Tô lão phu nhân thở dài: “Có phải bà quá nghiêm khắc với Hân Hân không?”
Túc Bảo chần chờ một chút, kiễng chân sờ sờ đầu Tô lão phu nhân.
“Bà ngoại đừng lo lắng, mọi chuyện sẽ ổn thôi!”
Tô lão phu nhân nhịn không được nở nụ cười, phiền muộn trong lòng phút chộc được xoa dịu đi rất nhiều.
**
Trong phòng Túc Bảo.
Kỷ Trường nói: “Cặp sách nhỏ, hôm nay sư phụ dạy con pháp thuật, pháp thuật con biết không? Xuy Xuy một tiếng có thể ném ra một quả cầu lửa.”
Túc Bảo vẻ mặt hoài nghi: “Sư phụ, con còn nhỏ, người không nên lừa con nít như vậy.
Con người làm sao có thể biến ra quả cầu lửa được?
Túc Bảo đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, Túc Bảo đã bốn tuổi, đã hiểu được rất nhiều chuyện!
Thấy Túc Bảo không tin, Kỷ Trường nhếch môi: “Không tin hả…… Cũng đúng, khai thiên nhãn coi như xong, cũng không thiếu thiên phú dị bẩm, bản thân thiên nhãn cũng không đóng lại.”
“Nhưng khai thiên nhãn với pháp thuật không giống nhau, cái này cần học đi đôi với hành, có vài đạo sĩ nổ lực cả đời cũng không biến ra được một trái cầu lửa, chỉ có thể dùng dung bùa giấy bình thường– con không tin cũng bình thường.”
“Hazz, cho nên cặp sách nhỏ khẳng định cũng giống mấy tên đạo sĩ thúi đó, không làm được đâu!”
Túc Bảo nhíu mày: “Sư phụ, người đang dùng phép khích tướng sao? Yên tâm, Túc Bảo không dễ bị lừa thế đâu.”
Kỷ Trường: “……”
Đứa bé này rõ ràng chỉ bốn tuổi, sao lại khó giải quyết như vậy.
Chỉ thấy Túc Bảo nhìn chằm chằm hắn: “Sư phụ ngươi biến một cái, biến ra rồi con sẽ tin.”
Khóe miệng Kỷ Trường giật giật: “Tuy sư phụ con rất lợi hại, nhưng cũng là quỷ…”
Túc Bảo hiểu, gật đầu nói: “A! Nói cách khác, sư phụ cũng không biến ra được.”
Kỷ Trường xoa trán: “Này này, nói chuyện kểu gì thế? Cái gì gọi là sư phụ không biến ra được?”
Hắn trừng mắt: “Sư phụ sợ dọa con sợ đấy biết không? Cái này uy lực quá lớn, đợi lát nữa đốt hết tóc con, biến con thành cái đầu trọc.”
Hân Hân dụi dụi mắt, vừa rồi hình như cô nhìn thấy một cái bóng trắng?
Tay Hân Hân run rẩy, vội vàng ném cái ly vội chui vào trong chăn!
Trong chăn chỉ có tiếng hít thở của cô, cũng không biết vì sao, cô cảm thấy giống như còn có người ở cùng một chỗ với cô.