**
Ngày hôm sau.
Bà cụ Tô nói với dì Ngô: “Chốc nữa dì gọi Hân Hân dậy nhé, từ hôm nay trở đi chỉ có thể ngủ tới 9h.”
Khi trước Hân Hân luôn ngủ nướng tới 10, 11 giờ, trễ giờ quá nghiêm trọng.
Dì Ngô hơi lo lắng “Lão phu nhân, tiểu thư Hân Hân hay cáu khi mới ngủ dậy, có cần gọi nhị phu nhân về không ạ?”
Khi Hân Hân khóc lóc quậy nghịch còn có người có thể dỗ dành.
Nhưng trước nay có ai dỗ được cái thói cáu kỉnh khi thức dậy của cô bé đâu.
Bà cụ Tô thản nhiên nói: “Người nhỏ nhưng tính khí lớn, có điều tôi còn lớn hơn Hân Hân.”
Dì Ngô không nói gì thêm nữa.
Bà cụ Tô điều khiển xe lăn điện vào thang máy, khẽ gõ cửa ngoài cửa phòng Túc Bảo: “Túc Bảo, dậy chưa?”
Sau vài ngày sống chung, bà đã nắm được quy luật —- Thường thì 9h Túc Bảo sẽ tự tỉnh giấc.
Bà cụ Tô khẽ đẩy cửa ra, gương mặt phảng phất nụ cười, bà muốn xem nét mặt Túc Bảo khi say giấc.
Chợt mặt bà biến sắc: “Người đâu, mau tới đây!” Bà sợ đến bay màu: “Không thấy Túc Bảo nữa rồi!”
Tiểu Ngũ đang mơ màng ngủ gật chợt tỉnh giấc, vươn cổ ra, không sợ thêm loạn mà hót lớn: “Trộm trẻ con! Có người trộm trẻ con rồi!”
Hôm nay là thứ bảy, Tô nhất trần đang xử lý việc ở thư phòng, ông cụ Tô cũng đang ở thư phòng nói chuyện với Tô nhất trần.
Chợt nghe thấy tiếng hét lớn của Bà cụ Tô, hai người lập tức ra khỏi phòng.
Bà cụ Tô điều khiển xe lăn, mặt lo lắng nói: “Không thấy Túc Bảo nữa rồi! Con vẹt nói nhìn thấy có người trộm trẻ con!”
Tiểu ngũ ở trong phòng lắc lư cái đầu.
Sao Túc Bảo lại chạy tới phòng Hân Hân thế này? Còn nữa, sao Hân Hân ngủ dậy lại không cáu kỉnh thế kia….
**
Lúc này, Vệ Uyển đang ăn bữa sáng với mẹ cô ta.
Vệ Uyển thi thoảng lại nhìn điện thoại, tính xem còn bao lâu nữa Hân Hân mới ngủ dậy.
Lúc ngủ dậy, kiểu gì Hân Hân cũng vừa khóc vừa đập đồ đạc.
Tối qua nhà họ Tô nhất định sức cùng lực kiệt rồi, lần này cuối cùng thì họ cũng gọi điện kêu cô ta về nhỉ?
Vệ Uyển liên tục nhìn điện thoại di động, cuối cùng cũng chờ đến hơn mười giờ gần mười một giờ.
Đây cũng là lúc Hân Hân rời giường.
Bà ngoại Hân Hân nói: “Chờ đi! Chưa đến mười phút, nhà họ Tô sẽ gọi điện kêu con về.”
Bà ngoại Hân Hân lắc đầu: “Không thể, nhiều nhất là lúc gọi tới hơi mất mặt thôi, chắc chắn sẽ gọi.”
Vệ Uyển chờ mãi, đến mười hai giờ trưa vẫn không có tin tức gì của nhà họ Tô.
Cô ta không ngồi yên được nữa, đứng dậy nói: “Không được, con phải đi xem!”
Bà ngoại Hân Hân kêu vài tiếng cũng không ngăn được Vệ Uyển, bà cụ cảm thấy con gái mình nóng nảy quá rồi!
Xưa nay làm gì có trẻ con nào xa mẹ được, nó gấp cái gì?