Vệ Uyển kinh ngạc không thôi. Cô ta bị bắt ư? Có nhầm lẫn không đấy, người bị đâm nứt đầu là cô ta mà!
“Sao lại bắt tôi?”
Đồng chí cảnh sát lạnh lùng đưa lệnh bắt giữ ra: “Vệ Uyển, cô bị tình nghi liên quan đến vụ án giết chết Lí Mai 6 năm trước, chứng cứ xác thực!”
Vệ Uyển kinh hãi.
Không thể nào!
Chuyện xảy ra sáu năm trước không có bằng chứng, hiện tại lại càng không thể tìm được chứng cứ.
Có phải họ đang gạt cô ta không?
Vệ Uyển bày ra bộ dạng kinh ngạc: “Lí Mai nào? Các anh đang nói gì thế? Tôi không quen ai là Lí Mai cả….”
Đồng chí cảnh sát cười lạnh: “Có một bàn tay người được giấu trong bức tượng ở quảng trường trung tâm của khu Thành Tây, bàn tay này nắm chặt một tờ giấy dầu. Sau khi phân tích kỹ thuật, chúng tôi đã tìm thấy dấu vân tay của cô trên tờ giấy dầu!”
Viên cảnh sát lấy ra một tài liệu khác: “Có một tờ tiền được bọc trong tờ giấy dầu. Sau khi chúng tôi điều tra số sê-ri trên tờ tiền, chúng tôi phát hiện ra rằng 20.000 nhân dân tệ đã được cô rút ra tại máy ATM của Ngân hàng X ở huyện Lâm từ sáu năm trước! Chứng cứ rõ ràng.!”
“ Dẫn đi!”
Lòng Vệ Uyển rét lạnh, không thể nào, tuyệt đối không thể!
Đã lâu như vậy rồi, sao còn có thể điều tra ra chứ!
Hơn nữa, thứ đồ kia được giấu kín trong bức tượng như vậy, làm thế nào phát hiện được?
Liếc thấy viên cảnh sát định còng tay mình, Vệ Uyển đang lo lắng không biết phải làm sao, chợt trong đầu cô ta lóe lên một ý tưởng!
Vệ Uyển trưng ra bản mặt kinh ngạc pha chút mù mờ, liên tiếp lùi về sau, khóc nói: “Rốt cuộc các người đang nói gì thế!”
“Tử Lâm, rốt cuộc có chuyện gì thế? Sao… sao em lại ở đây?”
“Sao em chẳng nhớ ra chuyện gì hết vậy, hu hu….. Tử Lâm, Tử Lâm em đau quá! Ôm em…..”
Người nhà họ Tô: “…..”
Mất trí ư?
Trông không giống nhỉ!
Túc Bảo hồ nghi nghiêng đầu, ngây thơ vô tội hỏi: “Cậu cả, mợ hai sao thế ạ? Đang giả ngốc phải không ạ?”
“Sao lại phải giả ngốc ạ? Vì con người thật của mợ vốn không đủ ngốc sao?”
Vệ Uyển: “….”
Cô ta cố đè nén nỗi tức giận trong lòng, ôm đầu run rẩy, khóc nói: “A…. đầu của tôi… tôi chẳng nhớ gì hết nữa… sao tôi lại ở đây, sao các người lại muốn bắt tôi…”
“Tôi không biết gì hết!”
Đồng chí cảnh sát: “…..”
Viên cảnh sát dẫn đầu lạnh lùng nói: “Chúng tôi đã gặp quá nhiều trường hợp hễ bị bắt là làm bộ mất trí như cô đây rồi! Cô đừng tưởng mất trí thì không cần chịu trách nhiệm pháp lý, dẫn đi!”