Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 133:




Sợi dây đỏ trên cổ tay bé lóe lên một tia sáng đỏ khó thấy, nước chè sâm văng tung tóe ra ngoài, tạt hết lên mặt Tuyết Nhi…
Tuyết Nhi im bặt!
Túc Bảo hiểu biết nói: “A, đây mới là cố ý nè! Vừa rồi của chị là không cẩn thận ó.”
“Bây giờ chị đã phân biệt được cố ý và không cẩn thận chưa ạ?”
Hóa ra bé nghe hiểu những lời bà cụ Tô vừa nói nên mới tự mình giải thích.
Sư phụ thường nói, lý thuyết phải đi kèm với thực hành mới khiến học trò nhớ kỹ!
Mấy người Tuyết Nhi đều ngẩn tò te!
Vừa rồi lúc cô bé tự đổ bát chè lên người chỉ hất lên tà váy nên không có cảm giác gì, bây giờ quần áo trước ngực đều ướt đẫm, chưa có ai đối xử với cô bé như vậy hết!
Tuyết Nhi mất khống chế hét lên: “Sao em lại làm thế!”
Túc Bảo bưng bát, vô tội chớp mắt: “Em đang dạy cho chị mà!”
Người nhà họ Tô đều ngơ ngác.
Vẻ mặt bé cưng vô cùng thành thật, hai mắt to tròn trong suốt phản chiếu bóng dáng của mọi người, rõ ràng bé chỉ đang giải thích cho Tuyết Nhi thế nào là “cố ý” với “không cố ý” mà thôi.
Bọn họ trợn tròn mắt, mặc dù… Nhưng…
Không thể không nói, làm tốt lắm!
Bà cụ Tô mỉm cười, đứa bé này thông minh lắm, muốn làm gì thì làm cái đó!
Không bị ràng buộc!
Thiên kim nhà họ Tô nên như vậy!
Mẹ Tuyết Nhi vội vàng lau mặt và váy cho cô bé, Tuyết Nhi ấm ức, òa khóc!
Vừa khóc vừa chỉ trích: “Sao em lại làm như vậy chứ, cho dù em muốn dạy chị cũng không thể làm như thế được.. Hu hu hu!”
Túc Bảo thấy lần này cô bé khóc thật, còn khóc rất đau lòng, đành lên tiếng: “Em xin lỗi.”
Nhưng bé vẫn cảm thấy mình không hề sai.
Tin rằng sau này chị Tuyết Nhi sẽ phân biệt được thế nào là cố ý, thế nào là không cẩn thận.
Túc Bảo đã xin lỗi rồi, ngược lại mẹ Tuyết Nhi nuốt xuống lời chỉ trích đã dâng đến tận họng.
Cô ta nén giận trong lòng, bên ngoài vẫn tươi cười, vừa vỗ lưng Tuyết Nhi vừa nói: “Không sao, không sao, trẻ con đùa giỡn ấy mà, hôm nay đánh nhau, ngày may vẫn là bạn tốt đúng không nè?”
Túc Bảo do dự một lát: “Dạ không, ngày mai con vẫn không muốn làm bạn với chị ấy.”
Mẹ Tuyết Nhi: “…”
Cô ta ấp úng: “Xin lỗi, thật xin lỗi, cháu xin phép dẫn Tuyết Nhi đi thay quần áo trước nhé ạ.”
Nói rồi vội vã dẫn Tuyết Nhi rời đi, lúc đến xinh đẹp tao nhã cỡ nào thì bây giờ nhếch nhác thảm hại bấy nhiêu.
Tuyết Nhi siết chặt nắm tay, cô bé chưa hề thất bại lại liên tục mất mặt dưới tay Túc Bảo, chỉ thấy càng ngày càng chán ghét con nhóc kia…
Túc Bảo dõi theo bóng lưng mẹ con Tuyết Nhi một lúc rồi quay sang nhìn bà cụ Tô, nói: “Bà ngoại, con thật sự không muốn làm bạn với Tuyết Nhi.”
Cục bột nhỏ không rõ bé làm vậy tốt hay không tốt, có mang lại rắc rối cho bà ngoại hay không…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.