Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 1337:




“A a a…” Diêu Kính Vân và Diêu Thi Duyệt hoảng sợ lùi lại từng bước. Họ có thể cảm nhận được rất rõ lúc nãy, khi chơi mạt chược, chúng chỉ đang đùa giỡn với nhau, nhưng bây giờ là muốn lấy mạng họ thật.
Quỷ đào hoa nhìn chằm chằm Diêu Thi Duyệt: “Tới tận lúc này mà vẫn không quên châm ngòi ly gián, rốt cuộc cô ghen tỵ hận chị mình tới cỡ nào vậy?”
Quỷ xui xẻo để lộ vẻ mặt khó chịu: “Đúng đó, tên của Tô Tử Chiến và Tô Tử Du là do nhà họ Tô đặt, năm đó chị của cô có kịp trăn trối gì đâu, chẳng lẽ cô lại không biết?”
Quỷ nhu nhược lắc đầu: “Không phải không biết, mà là ngu. Vì giữ được mạng sống mà dám bôi nhọ mẹ của Tử Du ngay trước mặt nhóc ấy…”
Quỷ hồ đồ chặc lưỡi: “Cô đoán xem liệu Tử Du có dừng tay lại không? Chẳng thà cô nói cho Tử Du biết tại sao mẹ nhóc ấy lại biến thành bộ dạng này, và có khả năng khôi phục hay không thì có vẻ khả thi hơn đó.”
Nghe vậy, Diêu Thi Duyệt lập tức hét lớn: “Tử Du! Dì út biết cách cứu mẹ cháu đấy! Mẹ cháu bây giờ đã hóa thành cương thi, chỉ mình dì mới có cách để cứu mẹ cháu! Chuyện năm đó không liên quan gì tới dì cả, là do trưởng lão… trưởng lão bảo chị ấy giấu hai đứa đi nên muốn trừng phạt chị ấy, tiện thể biến chị ấy thành cương thi lợi hại nhất, từ đó ngoan ngoãn phục tùng nhà họ Diêu, vì nhà họ Diêu mà bán mạng…”
“Còn nữa…” Vì giữ lại cái mạng này, Diêu Thi Duyệt gân cổ kể hết đầu đuôi mọi chuyện năm ấy ra.
Diêu Kính Vân tức muốn chết, giơ tay quẳng cho cô ta một cái tát vang dội: “Đồ mất dạy! Sao nhà họ Diêu lại sinh ra một kẻ phản bội như mày chứ, hôm nay, tao sẽ thay mặt người trong gia tộc thanh lý môn hộ!”
Diêu Thi Duyệt vội gào lên: “Tôi không muốn chết, tôi không thể chết.”
Trưởng lão mặc kệ: “Một kẻ nhát gan, ích kỷ, chỉ biết nghĩ cho sự an toàn của bản thân như mày đúng là đáng chết!”
Bốp bốp bốp! Diêu Kính Vân tức giận tát Diêu Thi Duyệt lia lịa, khiến cô ta hộc cả máu. Kế tiếp, móng tay của ông ta bỗng biến thành màu đen, vung tay cào mạnh một phát vào mặt Diêu Thi Duyệt, chỉ trong chớp mắt, mặt Diêu Thi Duyệt đã bị rạch nát bét, miệng vết thương còn chuyển màu đen.
Diêu Thi Duyệt thống khổ kêu lớn, bản thân là người của nhà họ Diêu nên tất nhiên cô ta biết thứ đó là gì… Trưởng lão vừa hạ cổ cho cô ta, muốn hủy hoại dung nhan của cô ta.
Diêu Kính Vân nghiến răng nghiến lợi mắng: “Đây chỉ là sự trừng phạt nho nhỏ dành cho cô thôi.”
Diêu Thi Duyệt ỷ vào gương mặt mà tối ngày mơ tưởng bản thân sẽ trở thành bà Tô, thế nên ông ta quyết định phải làm cho cô ta từ bỏ ý định này, ngoan ngoãn làm trâu làm ngựa cho nhà họ Diêu.
Diêu Thi Duyệt: “A a a… Mặt của tôi, mặt của tôi!” Lúc này, mặt cô ta vừa đau vừa ngứa, hệt như có thứ gì đang ngọ nguậy dưới lớp da vậy.
Đám ác quỷ đứng bên cạnh sững sờ mất vài giây mới hiểu ra, không ngờ quỷ hồ đồ lại ghê gớm tới vậy? Chỉ cần một câu đã thao túng được Diêu Thi Duyệt nói ra chân tướng năm đó, đồng thời châm ngòi cho hai người họ chó cắn chó.
Lợi hại, quá lợi hại!
Nhưng thật ra, bản thân quỷ hồ đồ cũng hoang mang lắm, có nằm mơ cũng không ngờ chỉ là một câu thuận miệng nói ra thôi mà lại hiệu quả tới như vậy!
Đương nhiên, đám Tô Tử Du không hề nghe thấy những lời thú tội của Diêu Thi Duyệt.
Vì hiện tại bọn trẻ đang phải cong chân chạy như bay, hòng né trách kết cục bị bà cụ Tô gõ đầu bốp bốp, thế nên làm gì có thời gian để ý tới mấy chuyện này.
Vừa xuống tới chân núi, từ trên núi hoang bỗng truyền tới tiếng kêu gào thảm thiết, thống khổ, lần này không chỉ có mỗi tiếng thét của Diêu Thi Duyệt, mà còn lẫn cả tiếng gào khóc của Diêu Kính Vân…
Tô Tử Du đảo mắt nhìn quanh, phát hiện bên đường có hai chiếc xe gắn máy đang đậu, nhưng không thấy dượng và chú thật thà kia đâu hết.
Tô Tử Chiến liếc nhìn đồng hồ: “Không kịp nữa rồi, bắt xe về thôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.