Nếu đúng là như vậy thật thì… Gieo nhân nào gặt quả đó.
Mẹ Tuyết Nhi nhìn dáo dác, nói: “Em qua xem thử.”
Bố Tuyết Nhi ngăn cản: “Em còn ngại chưa gây rắc rối đủ à? Anh qua đó, hai người chờ ở đây.”
Nếu bé con đầu quả tim nhà họ Tô thật sự xảy ra chuyện, mặc kệ thế nào bọn họ cũng phải đi xem.
Bố Tuyết Nhi đi qua đó.
Tuyết Nhi nghểnh cổ thật cao, mẹ cô bé còn không nhìn thấy thì sao cô bé thấy gì được. Thế nhưng nghĩ tới rất có thể Túc Bảo đã xảy ra chuyện, trong lòng cô bé không nhịn được vui vẻ, ngoài mặt vẫn giả vờ lo lắng: “Mẹ ơi, em gái Túc Bảo không sao chứ ạ?”
Mẹ Tuyết Nhi: “Sẽ không có chuyện gì đâu…”
Không biết bọn họ đã chờ bao lâu, bố Tuyết Nhi mới vội vàng quay về, thấp giọng nói: “Không phải Túc Bảo gặp chuyện mà là một bé trai khác! Quần áo trên người cậu nhóc kia đều là hàng Sdnchv cả đấy.”
Mẹ Tuyết Nhi sững sờ: “Sdnchv? Đừng nói đứa trẻ kia là… Nhà họ Tư…”
Sdnchv đã ngừng sản xuất quần áo cho người ngoài trong những năm gần đây và chỉ tập trung vào việc may quần áo cho một số thế gia lớn.
Họ phục vụ một số quý tộc ở nước ngoài và chỉ phục vụ nhà họ Tô, nhà họ Tư và nhà họ Mộc ở Trung Quốc.
Mấy đứa trẻ nhà họ Tô đều ở đây, nhà họ Mộc không có trẻ con, vậy chỉ có thể là nhà họ Tư…
Hai vợ chồng nhìn nhau, ánh mắt lập lòe.
Thế mà tiểu thái tử nhà họ Tư lại bị bắt cóc.
Mấy ngày nay nhà họ Tư ráo riết tìm kiếm vẫn không thấy, nếu như bọn họ báo cho nhà họ Tư trước tiên, nói bản thân đã tìm được tiểu thái tử…
Mẹ Tuyết Nhi lập tức nói: “Hiện tại chúng ta liên lạc với người của nhà họ Tư, nói đã tìm được tiểu thái tử rồi!”
Bố Tuyết Nhi: “Em ngốc hả? Muốn giành công lao với nhà họ Tô à?”
Người nhà họ Tô phát hiện ra, bọn họ lại đi nhận công lao, đây là đang xem nhà họ Tô và nhà họ Tư như kẻ ngốc đấy à.
Mẹ Tuyết Nhi vội la lên: “Vậy làm sao bây giờ? ”
Nhà họ Tư cùng nhà họ Tô đều là hai trong ba bá chủ ở Kinh Đô, gốc gác gia tộc thâm sâu, nhà họ Lam bọn họ so với hai nhà này chẳng khác gì cống rãnh mà đòi sóng sánh với đại dương…
Bây giờ có cơ hội nịnh bợ, nếu không thể làm gì đó thì thiệt thòi lắm.
Bố Tuyết Nhi trầm ngâm, nói: “Có rồi! ”
Mấy ngày nay nhà họ Tư tìm cậu chủ nhỏ nên công bố một số điện thoại.
Bố Tuyết Nhi gọi tới, giả vờ sốt ruột: “Xin chào, là ngài Tư phải không ạ…”
“Tôi là Lam Kiếm Vũ. Ừm, đúng, đúng, là như vậy, cô chủ nhỏ nhà họ Tô phát hiện ra cậu chủ nhỏ trong lúc du ngoạn, tổng giám đốc Tô bảo tôi gọi điện thoại cho ngài…”
Cúp điện thoại, mẹ Tuyết Nhi không khỏi tán thưởng: “Oa, chồng em thật thông minh! Lý do này rất tốt, lập tức lấy lòng cả hai nhà!”
Ba Tuyết Nhi vô cùng đắc ý
Tuyết Nhi ở bên cạnh học hỏi, cảm giác mình vừa học được cái gì đó…
**