“Thật đáng ghét, không ngờ còn lừa một bà cụ để lấy thiệp mời, miệng còn khoe được Tư tiên sinh ủy thác thới buổi lễ! Da mặt quá dày rồi nhỉ?”
“Ha ha, vừa nãy người ta còn tung hứng với kẻ lừa đảo, nói cô nhóc nhà mình với tiểu thiếu gia nhà họ Tư là trời sinh một cặp đấy thôi!”
“Còn không phải ư, tóm được nhà họ Tư là tận lực ăn vạ mà!”
Mặt ba mẹ Tuyết Nhi đều đỏ bừng!
Vốn dĩ tới đây để mở rộng mối quan hệ và dát vàng lên mặt mình. Không ngờ lại bị Tư Dạ trực tiếp vả vào mặt thế này….
Ba Tuyết Nhi ngượng ngập nói: “Chúng tôi cũng không biết…..”
Tô Nhất Trần lười phải phí lời với họ, lạnh mặt hỏi: “Hồi nãy ai là người tiếp đón họ?”
Khí thế của anh ấy vô cùng đáng sợ.
Nhân viên tiếp đón khách run rẩy đáp: “Là… là họ tự vào, nói là được nhà họ Tư ủy thác, không tin cứ gọi điện cho nhà họ Tư….”
“Giờ…. giờ tôi đuổi họ đi ngay!” Nhân viên vội kêu vài người bảo vệ, dứt khoát đuổi nhà họ Lam ra ngoài, một chút cơ hội cũng không cho!
Ba người nhà họ Lam chật vật quá đỗi….
Tuyết Nhi chưa bao giờ bị người ta đuổi đi như vậy, không khỏi bật khóc.
Cô bé không chấp nhận nổi, hồi nãy Vân Đại Sư còn nói gì nhỉ? Tương lai cô bé sẽ vô cùng khác biệt. Thậm chí còn là một đôi với tiểu thiếu gia nhà họ Tư! Sao mới chớp mắt đã bị đuổi đi như này, quá mất mặt!
Tuyết Nhi nước mắt lưng tròng, hoảng loạn nhìn quanh rồi dừng lại ở Tư Diệc Nhiên vẫn luôn im lặng đứng sau Tư Dạ.
Thế nhưng, Tư Diệc Nhiên chỉ lạnh mặt, chẳng thèm liếc Tuyết Nhi một cái mà nhìn Túc Bảo đăm đăm.
Tuyết Nhi càng khóc dữ hơn…. . Google trang nà𝒚, đọc nga𝒚 không quảng cáo ++ T rù𝓂Tru𝒚ện.𝚅n ++
**
Rác rưởi cuối cùng cũng bị đuổi đi.
Túc Bảo nhìn chằm chằm vào đầu Tuyết Nhi, không biết đang nghĩ gì.
Tô Nhất Trần hỏi: “Túc Bảo, sao vậy con?”
Túc Bảo lắc đầu: “Không có gì ạ!”
Nhân viên lắp bắp nói: “Tô, Tô tổng, vậy việc cắt băng….”
Bọn họ căng cả đầu! Chuyện ban nãy ầm ĩ quá nên bỏ lỡ mất giờ lành.
Việc công ty ra mắt công chúng luôn cấm kỵ những việc không thuận lợi.
Bây giờ, chẳng những xuất hiện hai kẻ lừa đảo, còn lỡ mất giờ lành, dù sau này công ty niêm yết cổ phiếu thuận lợi thì trong lòng vẫn luôn tồn tại vướng mắc.
Những người càng coi trọng việc này thì chuyện không thuận lợi càng bị cấm kỵ.
Tô Nhất Trần chau mày, toan nói gì đó.
Túc Bảo liền nhặt cụ rùa lên vỗ nhẹ, cất vào túi nhỏ.
“Đừng lo, để Túc Bảo tính một quẻ!”