Tiểu Túc Bảo Đáng Gờm

Chương 176:




Một người trầm trồ: “Thật không thể tin được… Nếu bảo là trùng hợp thì làm gì có chuyện tính toán chính xác được như thế, đúng mười giờ mười tám phút thật kìa!”
“Có khi nào con bé tính được thật không…”
“Thế thì khó tin quá, bảo Vân đại sư tính ra thì tôi còn tin chứ cô công chúa bé bỏng nhà họ Tô mới có mấy tuổi đầu…”
Chắc chắn cô bé chỉ nói linh tinh nhưng tình cờ đoán trúng mà thôi, chứ không thì quá hoang đường!
Người thì tỏ ra bàng hoàng, kẻ thì làm biểu cảm nửa tin nửa ngờ, thế nhưng Túc Bảo vẫn thản nhiên ngồi tại vị trí của mình, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi người xung quanh.
Buổi lễ cắt băng khánh thành diễn ra trong xôn xao. Cuối cùng cũng đến hồi kết thúc, người dẫn chương trình đọc bài diễn văn để cảm ơn những người đã có mặt tại sự kiện, sau đó các vị khách mời đồng loạt đứng dậy.
Tô Nhất Trần và những người nắm chức vụ cao trong Đường Minh Thịnh Thế bị các khách mời vây quanh, tạm thời chưa thể đi đâu được.
Đương nhiên người có tiếng tăm như Tư Dạ cũng không phải là ngoại lệ, ai nấy cũng nhân cơ hội này để làm thân, mở rộng các mối quan hệ của mình.
Tư Dạ nhỏ giọng dặn dò Tư Diệc Nhiên: “Con trông chừng em Túc Bảo nhé.”
Khuôn mặt bầu bĩnh của Tư Diệc Nhiên không hề bộc lộ chút cảm xúc nào, chỉ hờ hững gật đầu cho có.
Rõ ràng lúc nãy cậu chăm chú lắng nghe Túc Bảo nói chuyện cực kỳ, trong khi với ba mình thì lại quá ư là miễn cưỡng.
Tư Dạ cũng chẳng biết nói sao nữa.
Túc Bảo níu áo Khúc Hưởng, hào hứng reo lên: “Chú mau lên nào, Túc Bảo muốn ăn bánh kem ạ!”
Tư Diệc Nhiên đút một tay vào túi một cách cool ngầu, im lặng theo sau Túc Bảo.
“Bánh kem kìa, bánh kem kìa…” Khi nhìn thấy chiếc bánh ngọt nhỏ trên bàn bày biện trà bánh, đôi mắt Túc Bảo sáng ngời.
Bé cố gắng kiễng chân lên, khổ nỗi Túc Bảo chưa đủ cao, còn thiếu một chút nữa thôi là với tay lấy được rồi.
Khúc Hưởng đang định lấy giúp Túc Bảo thì bỗng có một bàn tay nhỏ bé vươn ra từ bên cạnh.
Tư Diệc Nhiên lấy bánh kem xuống, đưa cho bé: “Cho em này.”
Túc Bảo mừng rỡ nói “cảm ơn anh ạ”, sau đó cẩn thận cầm dĩa bánh ngồi xuống ghế sô pha gần đó, ngoạm một miếng.
“Ngọt quá! Ngọt hơn cả mối tình đầu nữa!” Cục bột nhỏ gật gù, tỏ ra đầy kinh nghiệm giống như bà cụ non vậy.
Khúc Hưởng bật cười: “Cháu có biết mối tình đầu nghĩa là gì không đấy?”
Vì đang ăn bánh kem nên miệng Túc Bảo lúng búng câu gì khó nghe rõ: “Phuket ạ! Ông cụ bán dưa hấu cũng nói vậy đó ạ.”
Thế rồi bé bắt chước cách rao hàng của ông cụ, vẫy tay: “Mại dô, mại dô, dưa hấu tươi ngon đây, dưa hấu ngọt hơn mối tình đầu đây! Ăn dưa hấu của ông, quên thằng cha đó đi!”
Khúc Hưởng đần mặt ra, không kìm được phá lên cười nắc nẻ.
Nhìn gương mặt bầu bĩnh, tròn trịa với đôi má mềm mại của Túc Bảo, anh ta muốn bóp nó quá đỗi.
Đáng yêu quá đi mất!
Tư Diệc Nhiên quay mặt sang chỗ khác, đúng là đáng yêu thật đấy… nhưng cũng chỉ có thế mà thôi, hừ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.