Tô Lạc cười như không cười, đổi sang một tư thế thoải mái hơn, chống cằm nhìn hai đứa nhóc.
Trẻ con ấy à, đều rất ấu trĩ.
Trọng tâm chú ý cũng rất kỳ lạ.
**
Buổi lễ ra mắt của Đường Minh Thịnh Thế kết thúc, bởi vì Túc Bảo ăn quá no… nên đã ngủ mất rồi.
Tô Lạc cẩn thận ôm bé, Tô Nhất Trần đi tới cởi áo vest của mình ra đắp lên cho bé.
Hai người đàn ông giống như thần thánh, che chở một bóng người nhỏ bé, xuyên qua thảm đỏ san sát camera, sau khi chào hỏi qua Tư Dạ xong thì lập tức lên xe rời đi.
Tư Diệc Nhiên đứng trước cửa hội trường, lẳng lặng nhìn xe của nhà họ Tô dần đi xa.
Tư Dạ nói: “Đi thôi con!”
Tư Diệc Nhiên “vâng” một tiếng, cuối cùng liếc nhìn bóng xe của nhà họ Tô một cái.
Nếu lần sau gặp lại, cậu sẽ mang theo hai viên kẹo cho bé.
Hai viên là bởi vì bé thích ăn.
Không mang theo nhiều hơn là bởi vì sợ bé sẽ bị sâu răng…
Bên cạnh xe của nhà họ Tư, có một người đàn ông trung niên vừa béo vừa lùn đứng đó, nở nụ cười rạng rỡ tiễn Tư Dạ rời đi.
Người này chỉ cao khoảng một mét sáu bảy, cúc áo sơ mi đang cố gắng ngăn lại cái bụng bia phúc hậu của ông ta, như thể ngay sau đó sẽ “phựt” một phát bắn thẳng ra ngoài luôn.
Đây là ông chủ của Đường Minh Thịnh Thế — Đường Điền Điền.
Mẹ của Đường Điền Điền đã sinh được hai cặp song sinh liên tiếp, đều là con trai, đến lần mang thai thứ ba, bà ta rất mong mình có thể sinh được một đứa con gái, vì thế để có một khởi đầu thuận lợi, nên bà ta đã đặt tên cho đứa trẻ trong bụng là Đường Điềm Điềm.
Không ngờ Đường Điền Điền lại chui ra.
Mẹ Đường nản lòng thoái chí, chẳng buồn nghĩ lại tên để đặt, vì thế đặt bừa luôn là Đường Điền Điền.
Tiễn nhà họ Tô và nhà họ Tư xong, sống lưng căng thẳng của Đường Điền Điền cũng bắt đầu thả lỏng.
“Tổ tông nhỏ của nhà họ Tô, ây dà…” Ánh mắt Đường Điền Điền không rõ cảm xúc: “Đúng là tổ tông nhỏ hàng thật giá thật!”
Mẹ của ông ta bị bệnh, bệnh một cách kỳ lạ, Đường Điền Điền nghe nói Túc Bảo đã cứu được cậu chủ nhỏ Tư trở về, lại được trải nghiệm ánh sáng mang điềm lành ban nãy.
Không biết liệu ông ta có cơ hội mời tổ tông nhỏ này đến xem thử cho mẹ của ông ta hay không đây…
Đường Điền Điền vừa đi vào bên trong, vừa dặn dò trợ lý ở bên cạnh:
“Nhớ kỹ, sau này chỉ cần là cô chủ nhỏ Tô tới, không cần gọi xin cũng không cần thông báo, trực tiếp đi mời thợ làm bánh giỏi nhất trong tỉnh thành đến làm bánh tại chỗ cho cô chủ nhỏ.”
“Cô chủ nhỏ không thể ăn đồ quá ngọt, không thích vị sô cô la, thích bánh kem vị trái cây, thích ăn kẹo trái cây — ghi mấy điều này vào sổ tay nhân viên đi.”
Trợ lý: “???”
Sổ tay nhân viên, sao lại phải ghi mấy thứ này chứ…
**
Khi Túc Bảo đang mơ màng ngủ, chợt cảm giác có ai đó đang nhìn mình chằm chằm.